Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 806 Vô đề

Nếu chỉ có hung thú xâm lấn, Lục Châu sẽ không làm vậy. Nhưng nay sứ giả của hồng liên giới đã đến khiến Lục Châu thay đổi chủ ý. Cho đến nay Đại Viêm vẫn chưa thực sự xuất hiện cửu diệp chân chính. Nếu hồng liên giới xâm lấn thì làm sao kim liên giới có năng lực chống cự?

Phan Ly Thiên khom người nói: “Các chủ, xin người hãy thận trọng!”

“Các chủ xin thận trọng!” Ba vị trưởng lão cũng phụ hoạ.

Đây hoàn toàn không phải việc nhỏ. Nhưng biểu tình trên mặt Lục Châu vẫn không thay đổi. “Lão phu đã quyết.”

Hiện tại Lục Châu chưa phải là cửu diệp, nhưng sớm muộn gì hắn cũng có thể đột phá. Theo tiến độ trước mắt thì ngày Lục Châu đột phá cửu diệp sẽ không xa. Đến lúc đó chắc chắn sẽ kinh động mọi người, nếu vậy chẳng thà hắn lấy danh nghĩa đi truyền đạo, thể hiện phương pháp khai cửu diệp cho mọi người cùng xem. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Lão phu có cáo già quá không?

Các tu hành giả có mặt trong phòng nghị sự lập tức cung kính quỳ xuống hô: “Tổ sư gia lòng mang thiên hạ, là tấm gương của tất cả chúng ta!”

[Ting — thu hoạch được 10 người thành kính lễ bái, ban thưởng 10 điểm công đức.]

[Sau khi tấn thăng bát diệp, thành kính lễ bái chỉ nhận được 1 điểm công đức ban thưởng.]

Lục Châu nhíu mày. Hệ thống đúng là thích hố người chơi. Thôi, hôm nay giết Man Man và Cố Minh cũng kiếm được không ít, nên bắt đầu chuẩn bị để đột phá cửu diệp rồi.

Lục Châu đứng lên.

Đúng lúc này, một đệ tử U Minh Giáo từ bên ngoài vội vã chạy vào, thở hổn hển nói: “Tổ sư gia, bên ngoài… bên ngoài…”

Đà chả Kha Thanh Hạo cau mày: “Bên ngoài làm sao? Lại có hung thú xâm lấn à?”

“Không phải không phải, lão bách tính… lão bách tính…”

Lục Châu liếc nhìn một cái rồi chắp tay sau lưng, bước ra ngoài: “Đi ra ngoài xem.”

Đám người cung kính đi theo sau. Tiêu Vân đứng bên cạnh Sở Nam vừa định mở miệng đã nghe Sở Nam hạ giọng nói: “Cơ tiền bối ghét nhất là người lật lọng, đến giờ mà ngươi còn mong vào được Ma Thiên Các?”

Tiêu Vân lập tức ỉu xìu.

. . .

Ra khỏi phủ thành, thanh âm huyên náo vang vọng khắp nơi.

Cửa vừa mở ra, lão bách tính tụ tập bên ngoài lập tức thành kính quỳ xuống bái lạy.

“Cảm tạ tổ sư gia!”

“Cảm tạ tổ sư gia!”

[Ting — thu hoạch được 520 người thành kính lễ bái, ban thưởng 520 điểm công đức.]

Lục Châu bước ra ngoài.

[Ting — thu hoạch được 1.100 người thành kính lễ bái, ban thưởng 1.100 điểm công đức.]

Đi tới đầu đường, Lục Châu nhìn quanh bốn phía. Cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy khá bất ngờ, trong đầu lập tức nghĩ đến một câu nói của người Địa Cầu: Có được lòng dân là có được thiên hạ.

Ma đạo thì đã làm sao?

Lục Châu đạp không bay lên không trung, xung quanh đều là bách tính chen chúc mà đứng. Sóng âm lăn lộn vang lên:

“Có lão phu ở đây, trời này không sập được.”

Bên tai lại truyền đến tiếng thông báo nhận được lễ bái, trong chớp mắt Lục Châu thu hoạch được hai mươi ngàn điểm công đức.

Khắp nơi đều là bách tính đang quỳ lạy. Không ai quan tâm hắn là ma đạo hay chính đạo. Lời Lục Châu kèm theo sóng âm truyền vào tai mỗi người, mang lại lòng tin cực lớn cho bọn họ.

Xuyên Vân phi liễn từ xa bay tới. Thấy phi liễn, ai nấy đều lộ vẻ sùng bái và kính sợ.

Chỉ có một người che ngực lui về sau một bước. Tiêu Vân đau lòng muốn chết. Chỉ thiếu một chút thôi là hắn đã được gia nhập sơn môn Ma Thiên Các rồi!

Lục Châu chắp tay đạp không bước lên phi liễn. Tư Vô Nhai và ba vị trưởng lão cũng tiến vào, duy chỉ có Tả Ngọc Thư là khom người nói:

“Huynh trưởng xin cứ đi trước, lão thân sẽ đến thẳng Thần Đô. Việc của Thái Hư Học Cung cứ giao cho lão thân là được.”

“Tốt lắm.” Lục Châu nhàn nhạt đáp ứng.

Phi liễn chậm rãi quay đầu bay về Lương Châu Thành.

Trong phi liễn, Tư Vô Nhai vẫn còn cảm thấy khó hiểu với quyết định của sư phụ, bèn khom người hỏi:

“Sư phụ, đồ nhi còn một việc chưa rõ ràng.”

“Vi sư biết ngươi muốn hỏi chuyện gì.” Lục Châu bình tĩnh nói. “Vi sư muốn truyền đạo cho thiên hạ là vì hy vọng tu hành giả Đại Viêm có thể nhanh chóng tiến vào cảnh giới cửu diệp. Cự điểu Man Man chỉ mới là sự bắt đầu của hàng loạt tai nạn. Nếu không có khả năng đối kháng, nhân loại làm sao có thể sinh tồn?”

“Nhưng mà dị tộc lại có ưu thế khi trảm kim liên. Nếu để bọn hắn biết tới phương pháp tấn thăng cửu diệp…” Tư Vô Nhai cho đến bây giờ vẫn chưa hề yên tâm với đám người dị tộc.

“Sau khi sự tình mười hai nước liên minh kết thúc, đa số các tu hành giả cao giai của dị tộc đều đã trọng thương. Nay ốc còn không mang nổi mình ốc, trong một khoảng thời gian dài bọn hắn sẽ không gây ra động tĩnh. Hơn nữa, hung thú bắt đầu xâm lấn con người, dị tộc lại thiếu thốn cao thủ, bọn hắn không chỉ không dám ngấp nghé Đại Viêm mà còn sẽ tìm tới thần phục, tìm kiếm người bảo vệ mình.” Lục Châu nói.

“Vậy nếu bọn hắn thành công đột phá cửu diệp…”

“Đừng lo lắng, chẳng lẽ mười đệ tử Ma Thiên Các của lão phu còn không bằng bọn hắn hay sao?”

Nghe sư phụ nói thế, Tư Vô Nhai không khỏi cảm khái. “Sư phụ ký thác kỳ vọng vào chúng đồ nhi, chúng đồ nhi nhất định sẽ dốc toàn lực.”

“Ngươi vốn là người tự tin… Chuyện này cũng nên tin tưởng vào bản thân mình.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi minh bạch… Đa tạ sư phụ dạy bảo.”

[Ting — dạy dỗ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Tư Vô Nhai lại hỏi: “Sư phụ định sẽ truyền đạo lúc nào và ở đâu? Để đồ nhi đi chuẩn bị trước.”

Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Trước mắt hắn cần phải tích góp thêm không ít điểm công đức. Trong đoạn thời gian này chỉ cần tích luỹ thật nhiều Thẻ Nghịch Chuyển là đủ.

Nửa năm? Quá lâu, bánh cũng nguội lạnh hết rồi.

Suy nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Tạm thời định vào ba tháng sau.”

“Vâng.”

Ba vị trưởng lão cũng đồng loạt gật đầu.

Lục Châu nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, khẽ nói: “Trở về Ma Thiên Các.”

“Tuân mệnh.”

. . .

Cùng lúc đó, tin tức Ma Thiên Các đánh giết Man Man truyền đi khắp tu hành giới. Tổ sư gia Ma Thiên Các lại lần nữa ngăn cơn sóng dữ, đánh giết cự điểu bảo vệ bách tính.

Đồng thời, tin tức tổ sư gia vì muốn trợ giúp tu hành giả Đại Viêm chống cự lại sự xâm lăng của hung thú, ba tháng sau sẽ truyền đạo phương pháp đột phá cửu diệp cũng nhanh chóng lan truyền.

Các dịch trạm từ lớn tới bé trên khắp Đại Viêm đều đang thảo luận việc này.

“Nghe nói ba tháng sau tổ sư gia Ma Thiên Các muốn truyền đạo cho thiên hạ.”

“Người trí tuệ bác ái như thế… thật khó tưởng tượng trước đây thế nhân lại thống hận Ma Thiên Các.”

“Đó là do lão hoàng đế suốt ngày nói xấu Ma Thiên Các, hơn nữa tên Lưu Thương kia còn là đồ giả mạo.”

Mọi người nghị luận ầm ĩ.

Một người trẻ tuổi đầu đội mũ đỏ ngồi trong góc đặt chung trà trong tay xuống, khẽ hỏi: “Xin hỏi vị huynh đài này, tổ sư gia mà các vị đang nói tới là ai thế?”

Soạt.

Soạt.

Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn người này, ánh mắt kỳ dị như đang nhìn một tên thiểu năng.

Không ai đáp lời hắn.
Chương 807 Vô đề

Tu hành giả trẻ tuổi kia xấu hổ, bèn hỏi lại lần nữa: “Thật xin lỗi, ta là người mới đến, câu hỏi của ta có chỗ nào không ổn sao?”

Mọi người vẫn không trả lời hắn.

Hắn cảm thấy rất vô vị, bèn nâng chung trà lên uống một ngụm.

Sao người ở kim liên giới lại thiếu thân thiện thế, ánh mắt nhìn hắn cứ như muốn giết người. Xem ra đám người này cực kỳ hiếu chiến, phải cẩn thận đề phòng mới được, không thể đối địch với bọn hắn, càng không thể bại lộ thân phận.

Một người ngồi đối diện hắn chợt lên tiếng: “Ê, ngươi rốt cuộc là bị gì thế, đến tổ sư gia mà cũng không biết?”

“Ta quanh năm ẩn cư trong sơn động, không tiếp xúc với ngoại giới nên không biết gì cả…” Người trẻ tuổi đáp.

“Chẳng trách… Hiện nay trong thiên hạ này có ai là không biết đến tổ sư gia Ma Thiên Các đâu. Ngươi muốn nghe kể không?”

“Xin rửa tai lắng nghe, mong huynh đài kể lại tỉ mỉ… Tiền rượu không thành vấn đề, cứ để ta lo hết.”

Người đối diện hài lòng gật đầu, lúc này mới nói: “Việc này phải kể từ khi thập đại môn phái vây công tổ sư gia Ma Thiên Các…”

. . .

Sau khi Lục Châu trở về Ma Thiên Các, chúng đồ đệ ở Lương Châu Thành cũng quay trở về.

Trong Đông Các.

Lục Châu nhìn vào tấm bản đồ da dê cổ trên bàn. Điều đáng kinh ngạc là bản đồ đã phát sinh biến hoá.

Tại một khu vực nằm dưới đáy Đại Viêm và dị tộc chếch về bên phải một chút, bỗng nhiên xuất hiện địa đồ có hình dạng tương tự với Đại Viêm nhưng chưa được rõ nét.

“Hồng liên địa giới?”

Hình ảnh này có điểm giống và điểm khác với bức hoạ đồ của Tư Vô Nhai. Giống ở chỗ hình dạng địa đồ không mấy khác biệt. Khác ở chỗ Đại Viêm và hồng liên giới nằm trùng lên nhau, Đại Viêm bên trên, hồng liên giới bên dưới.

“Đại lục trôi nổi?” Lục Châu không biết nên giải thích thế nào. Cố Minh nói hắn tiến vào Đại Viêm từ Vô Tận Hải ở Bắc Cương.

Tức là, hai khối lục địa chồng lên nhau kéo dài đến Vô Tận Hải?

“Ta thành Columbus phát hiện một đại lục mới sao?”

Đã lâu rồi Lục Châu chưa thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển, mà công pháp Thiên Tư Tam Quyển Lục Châu chỉ mới học đến Địa Tự Quyển. Thậm chí Địa Tự Quyển cũng chỉ tính là mới bắt đầu lĩnh ngộ mà thôi.

Vậy thì Thiên Tự Quyển đang ở đâu?

Quên đi, không thèm nghĩ nữa. Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên kiểm tra số điểm công đức còn lại.

Điểm công đức: 42.893 điểm

Cũng không tệ lắm. Thẻ Nghịch Chuyển giá 500 điểm một tấm, với số điểm này chỉ đủ mua khoảng 85 tấm, còn thiếu rất nhiều. Hiện tại Lục Châu đã tích trữ được 63 tấm. Rút thưởng thử xem sao.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thiểm Diệu Chi Thạch x 1.]

Hình như lão phu đổi vận rồi. Món hàng này mạnh hơn Thẻ Nghịch Chuyển rất nhiều.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

Lục Châu đang rút thưởng hăng say thì bên ngoài Đông Các chợt truyền đến tiếng nói ——

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Chư Hồng Cộng quỳ dưới đất nói.

“Vào đi.”

Chư Hồng Cộng đẩy cửa bước vào Đông Các, Chư Thiên Nguyên theo sát phía sau.

Lục Châu quay đầu nhìn hai cha con rồi nhắm mắt lại dưỡng thần. “Có chuyện gì?”

Không đợi Chư Hồng Cộng mở miệng, Chư Thiên Nguyên đã nói:

“Cơ huynh, là như vầy, ta đã rời khỏi Cổ Thánh Giáo một khoảng thời gian, nếu còn không quay lại, Cổ Thánh Giáo sẽ thành của người khác mất. Chuyện ở Thần Đô ta đã ra sức, chuyện ở Lương Châu Thành ta cũng giúp một tay, huynh xem… có thể trả lại nhi tử cho ta không?”

“Cổ Thánh Giáo đã không còn được như xưa, Chư Hồng Cộng có thiên phú không tệ, sau này tất thành đại sự. Ngươi chắc chắn muốn hắn trở về kế thừa Cổ Thánh Giáo?”

“Kế thừa đại nghiệp của cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà… Đương nhiên dù sao nó cũng là đồ đệ của huynh, tất cả đều do huynh làm chủ.” Chư Thiên Nguyên lấy hết dũng khí đáp, trên mặt đã ướt đẫm mồ hôi.

Lục Châu mở mắt ra.

“Tuy Chư Hồng Cộng là đồ đệ của lão phu nhưng nếu hắn muốn rời đi, lão phu sẽ tôn trọng lựa chọn của hắn. Chư Thiên Nguyên, ngươi thấy thế nào?”

“Cơ huynh nói có lý lắm. Vậy chuyện này để chính nó quyết định đi.”

Trong lòng Chư Thiên Nguyên rất vui mừng, khoảng thời gian này ở chung với nhi tử, quan hệ hai cha con vẫn rất hoà hợp, nhi tử chắc chắn sẽ đồng ý theo hắn trở về!

Chư Hồng Cộng lộ vẻ xấu hổ. Không phải do hai vị quyết định à? Sao đột nhiên bây giờ lại bảo ta tự quyết định?

“Lão bát, tu vi của ngươi thế nào rồi?” Lục Châu hỏi.

“Tam diệp ạ…” Chư Hồng Cộng ngượng ngùng đáp.

“Nếu đặt ở Ma Thiên Các thì đúng là chẳng đáng nhắc tới. Nhưng đối với thế nhân mà nói, trùng tu đến tam diệp đã là không tệ. Nếu rời đi ngươi sẽ đánh mất tương lai tốt đẹp phía trước. Ở lại Ma Thiên Các, thành tựu sau này của ngươi sẽ không kém hơn vi sư.” Lục Châu chậm rãi nói. “Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ càng, vi sư tuyệt đối không ngăn cản ngươi.”

Chư Thiên Nguyên: “? ? ?”

Lời này… nghe cứ quái quái thế nào, không phải ngươi nói sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nhi tử ta sao, lão già này!

Chư Hồng Cộng nghe vậy bèn nói: “Sư phụ, đồ nhi không có lý tưởng và truy cầu cao như vậy, chỉ muốn được yên ổn sống hết đời này.”

“Hiện nay hung thú xâm lấn, nhân loại đang trong cơn thuỷ triều trảm kim liên, chỉ có kẻ thích hợp mới có thể sinh tồn. Ngươi muốn sống yên ổn, vi sư có thể hiểu được. Nhưng mà… ngươi có năng lực đó không?” Lục Châu hỏi.

“. . .”

Chư Hồng Cộng nhất thời nghẹn lời. Đừng nói là bây giờ, ngay cả lúc xưa khi phản bội sơn môn, hắn cũng phải dựa vào Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải mới có thể bình yên vô sự.

Lục Châu thấy hắn im lặng, lại nói thêm một câu: “Vi sư nói đến thế thôi. Ngươi hãy chọn lựa đi.”

Bốn chữ ‘nói đến thế thôi’ nghe rất nặng, tựa như có hàm ý ‘ngươi mà đi thì không còn là đồ đệ của lão phu nữa’!

Lục Châu nhắm mắt lại, điềm nhiên như không có việc gì. Chư Thiên Nguyên nghe xong mấy lời này lập tức cảm thấy không ổn. Hắn có cảm giác… nhi tử đã bị dao động.

Chư Thiên Nguyên vừa định mở miệng, Chư Hồng Cộng đã quỳ xuống đất nói: “Sư phụ, cho tới bây giờ đồ nhi đều chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi Ma Thiên Các.”

Chư Thiên Nguyên: “? ? ?”

Ngươi là con ruột của ta thật sao? Trước đó đã đồng ý, vừa quay đầu lập tức quên rồi?

Lục Châu hài lòng gật đầu, mở mắt ra nhìn hai người: “Ngươi lựa chọn ở lại, vi sư đương nhiên vui vẻ. Còn Cổ Thánh Giáo kia ngươi có kế thừa hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Cơ huynh, Cổ Thánh Giáo đúng là không thể nào so sánh với Ma Thiên Các, nhưng mà… nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả. Chư Hồng Cộng đã đưa ra lựa chọn, dù ngươi là phụ thân thì cũng nên tôn trọng quyết định của hắn.”

“A…”

Ta có không tôn trọng đâu? Chỉ là… Chư Thiên Nguyên khóc không ra nước mắt.

“Ta tôn trọng lựa chọn của nhi tử, chỉ là Cổ Thánh Giáo sau này phải làm sao? Chẳng lẽ phải chắp tay dâng lên cho người khác thật à?” Chư Thiên Nguyên không cam lòng nói.

Chư Hồng Cộng dập đầu với Chư Thiên Nguyên: “Xin lỗi cha, nhi tử bất hiếu.”

“Chuyện này không trách con được, chỉ trách chính ta vô năng.” Chư Thiên Nguyên lắc đầu thở dài.
Chương 808 Vô đề

Lục Châu quay đầu nhìn Chư Thiên Nguyên hỏi: “Người khác vì sao lại ngấp nghé Cổ Thánh Giáo của ngươi?”

“Bọn hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”

“Không. Là do ngươi quá yếu.” Lục Châu vạch trần.

“. . .”

Yếu chính là cái tội. Yếu sẽ phải ăn đòn. Đây là chân lý bất biến từ xưa tới nay.

“Nếu Chư Hồng Cộng thật sự cùng ngươi trở về thì liệu có thay đổi được hiện trạng của Cổ Thánh Giáo không?” Lục Châu lại hỏi.

Ngay cả một bát diệp như ngươi còn không làm được gì thì một tên tam diệp có thể hô phong hoán vũ?

Chư Thiên Nguyên rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt hàm ý của Lục Châu, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đa tạ Cơ huynh nhắc nhở… là do ta đã suy nghĩ quá nông cạn.”

Nếu bây giờ hắn để lộ tin tức đệ tử Ma Thiên Các là nhi tử của hắn thì còn ai dám khinh thường Cổ Thánh Giáo nữa? Có chỗ dựa vững như núi Thái Sơn là Ma Thiên Các, còn phải tìm mồi bắt bóng làm gì?

Chư Thiên Nguyên vỗ đùi đánh đét một tiếng, sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ!

“Đa tạ Cơ huynh, một lời của Cơ huynh đã đánh thức người trong mộng.”

“Lui ra đi.”

Hai cha con lập tức cung kính rời khỏi phòng.

Lục Châu lại tiếp tục rút thưởng.

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 1 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 5.]

. . .

Một tháng sau đó, trừ thời gian tu luyện hàng ngày thì Lục Châu vẫn luôn cặm cụi rút thưởng.

Trong khoảng thời gian này, Nhung Tây và Nhung Bắc bị hung thú tập kích. Dị tộc Nhung Bắc không còn lực chống cự đành phải cầu viện khắp nơi, năm nước Nhung Tây một lần nữa lại hợp thành liên minh, cùng nhau chống lại hung thú.

Đại Viêm cửu châu cũng bị hung thú tấn công càng lúc càng nhiều, cũng may thành trì của con người đều có bình chướng giúp ngăn cản phần lớn các vụ bạo động.

Trong lúc đó, Đại Viêm không ngừng đốc thúc việc cải tiến trận pháp Thần Đô, tu hành giới đồng tâm hiệp lực chống hung thú xâm lấn, không ít môn phái chủ động gia nhập vào hai đại thư viện để hỗ trợ.

Cũng có một số môn phái vì muốn tìm người bảo hộ nên thỉnh cầu được gia nhập vào Ma Thiên Các, tuy nhiên đều bị Ma Thiên Các uyển chuyển cự tuyệt.

Tại Đông Các.

“Sư phụ, hôm nay đã là môn phái thứ năm đến xin gia nhập vào Ma Thiên Các rồi. Môn phái này trước đây không tham dự vào cuộc vây công của thập đại môn phái, người xem…” Minh Thế Nhân nói.

Lục Châu lắc đầu. “Binh cần tinh nhuệ, không cần số lượng.”

“Hôm qua Vân Thiên La tam tông cũng phái người đến nói muốn giao hảo với Ma Thiên Các. Đây là đại tông môn…”

“Tam tông có nhiều tầng bình chướng bảo hộ, cao thủ nhiều như mây, bọn hắn bây giờ không thiếu nhân lực, chỉ thiếu phương pháp đột phá cửu diệp.” Lục Châu nói.

Minh Thế Nhân gật đầu. “Đồ nhi hiểu được.”

“Truyền lệnh vi sư, ngày mai không ai được đến quấy rầy… Vi sư hơi đau đầu.” Lục Châu nói.

“Vâng…”

Minh Thế Nhân buồn bực. Sư phụ đường đường là cửu diệp sao có thể bị đau đầu? Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, đành ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên ——

Điểm công đức: 22.893 điểm

Một tháng nay hắn đã rút thưởng 400 lần, rút liên tục như vậy sao có thể không đau đầu?

Có điều kết quả không tệ, thu hoạch được 125 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, một viên Thiểm Diệu Chi Thạch, ba tấm Luyện Hóa Phù.

Hiện tại Lục Châu có tổng cộng 190 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, vẫn còn lâu lắm mới đủ.

Nhưng nói chung thì việc rút thưởng vẫn lời hơn dùng điểm công đức để mua Thẻ Nghịch Chuyển nhiều. Cho dù không trúng Thẻ Nghịch Chuyển thì biết đâu vận may đến, lại trúng được món đồ quý giá nào đó thì sao?

. . .

Cùng lúc đó, tại Thiên Liễu Quan trong hồng liên giới.

Ngu Thượng Nhung như thường lệ đứng bên lan can lương đình nhìn ra ngoài cánh rừng xa xăm.

“Đại ca, những tông môn có thực lực nhất ở Đại Đường ta đều đã kể hết rồi, chỉ là khoảng thời gian gần đây nổi tiếng nhất vẫn là Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện. Bọn hắn thu môn đồ khắp nơi, nhân tài xuất hiện vô số.” Kỷ Phong Hành nói.

“Gần đây có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Thế thì không có, chỉ là… nghe nói ở Vọng Nguyệt Thành xuất hiện một vị đao khách thần bí xuất quỷ nhập thần, một cao thủ Cửu Trọng Điện bị hắn đánh trọng thương, e là sống không được lâu. Ta hoài nghi… là do Phi Tinh Trai hạ thủ.” Kỷ Phong Hành nói.

“Đao khách thần bí?”

Quan hệ giữa Phi Tinh Trai và Cửu Trọng Điện rất tệ, chuyện này ai ai cũng biết. Đoạn thời gian này Phi Tinh Trai có nhiều môn đồ bị giết, bọn hắn thù hận Cửu Trọng Điện cũng không có gì lạ.

“Phi Tinh Trai ngoạ hổ tàng long, có vài tên đao khách cũng là bình thường. Chỉ là đao khách này có một đặc điểm rất kỳ quái…” Kỷ Phong Hành cười nói, “Rõ ràng dùng đao, vậy mà lại mang theo một vỏ kiếm, ha ha ha!!! Đại ca huynh nói xem hắn có kỳ quặc hay không! Đại ca, có phải cao thủ thì đều có đam mê kỳ lạ không, giống như huynh đó, cứ thích dùng vải rách bọc kiếm… khụ khụ khụ, đại ca, ta sai rồi, xin đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta mà, ta sai rồi!!!”

Đúng lúc này, một tên đệ tử từ trên núi bay xuống đứng bên ngoài lương đình, cao giọng nói: “Kỷ Phong Hành, Vu Vu cô nương, trưởng lão có lệnh mời hai vị lên núi một chuyến.”

Kỷ Phong Hành khẽ giật mình, vội ngẩng đầu hỏi: “Tìm ta có chuyện gì thế? Ta chỉ là đệ tử ngoại môn thôi mà?”

“Điền trưởng lão nói ngươi mang theo cả khách nhân lên núi, không được kháng lệnh.”

Kỷ Phong Hành cả kinh. Rốt cuộc cũng bị người tìm đến cửa.

Nhớ lại việc Ngu Thượng Nhung chém chết bốn tên đệ tử Phi Tinh Trai, Kỷ Phong Hành lo lắng nói: “Đại ca, huynh bỏ trốn đi. Phi Tinh Trai sớm muộn gì cũng tra tới Thiên Liễu Quan, chuyện này e là không thể tránh khỏi.”

Ngu Thượng Nhung hơi bất ngờ trước thái độ của Kỷ Phong Hành, có vẻ thích thú hỏi: “Ngươi không sợ sao?”

“Sợ chứ… nhưng ta sợ thì có ích gì? Ta không giống đại ca, có thể cầm kiếm vân du tứ hải, không buồn không lo.” Kỷ Phong Hành thở dài đáp.

“Như lời ngươi nói, là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không thể tránh khỏi. Đừng lo lắng, có ta ở đây.” Ngu Thượng Nhung vừa bước ra khỏi lương đình vừa nói.

“Đại ca… chúng ta không thể trêu vào Phi Tinh Trai đâu.” Kỷ Phong Hành khổ sở nói.

Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng bên ngoài lương đình, xoay người lại nở nụ cười nhàn nhạt: “Vì sao không thể trêu vào?”

“Phi Tinh Trai có hai vị cửu diệp, còn có một vị Trai chủ thần bí khó lường rất hiếm khi lộ diện. Diệp Chân đánh giết loan điểu dẫn tới bị thương nhưng cũng không ai dám đến tìm hắn gây chuyện là vì thế!” Kỷ Phong Hành giải thích.

Vu Vu từ một tảng đá gần đó bay tới trước lương đình: “Đại ca ca, đừng đi!”

“Ngươi cũng nghĩ như Kỷ Phong Hành?”

“Người của Phi Tinh Trai tới điều tra về cái chết của Lỗ Tùng, một khi tra ra được có liên quan đến huynh thì huynh chạy không thoát… Đại ca ca, để ta đưa huynh xuống núi.” Vu Vu bay tới đứng bên cạnh Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung đạm mạc nói: “Một Phi Tinh Trai nho nhỏ không đáng sợ. Nếu gia sư đích thân tới đây thì Diệp Chân cũng phải nhượng bộ lui binh.”
Chương 809 Vô đề

Kỷ Phong Hành nghe vậy, trong lòng cả kinh. Nhớ lại trước đây Ngu Thượng Nhung từng nói kiếm chia tứ đẳng, ngay cả đại ca cũng còn kẹt ở Chư Thánh Kiếm thì vị sư phụ bí ẩn kia mạnh tới mức nào?

Chẳng trách đại ca lại bình tĩnh như vậy, gặp chuyện vẫn thản nhiên như không, chẳng quan tâm hơn thua, ngay cả Phi Tinh Trai cũng không để vào mắt, thì ra là có núi dựa lớn.

“Được! Vậy ta theo đại ca đi một chuyến!” Kỷ Phong Hành vỗ ngực bay lên.

Vu Vu: “. . .”

Ba người bay lên sườn núi rồi chậm rãi hạ xuống. Có hai tên đệ tử đã đứng đợi từ trước. “Mời ba vị.”

Đệ tử Thiên Liễu Quan dẫn đường đi qua mấy khu biệt uyển đến chấp sự đường của tông môn.

Vừa vào chính đường, Kỷ Phong Hành đã nhanh chân quỳ một gối xuống: “Đệ tử Kỷ Phong Hành bái kiến Điền trưởng lão.”

Điền Bất Kỵ là một trong những trưởng lão quản sự của Thiên Liễu Quan, rất nhiều sự vụ đều phải qua tay hắn, địa vị không hề thấp.

Vu Vu không quỳ xuống mà đứng chắp tay hành lễ, duy chỉ có Ngu Thượng Nhung là vẫn khoanh tay đứng yên nhìn Điền Bất Kỵ.

Bên trái Điền Bất Kỵ là một nam tử trung niên mặc đạo bào, phía sau hắn có hai tên đạo đồng, một người cầm phất trần, một người ôm trường kiếm, vỏ kiếm khắc hình thái cực bát quái.

Điền Bất Kỵ phất tay nói: “Vị này là Huyền Minh đạo trưởng của Phi Tinh Trai. Còn không mau hành lễ?”

“Tham kiến Huyền Minh đạo trưởng.” Kỷ Phong Hành và Vu Vu đồng thanh nói.

Ngu Thượng Nhung vẫn không lên tiếng, ánh mắt hắn dời từ Điền Bất Kỵ sang Huyền Minh của Phi Tinh Trai, vừa nhìn đã biết đối phương là cao thủ Nguyên Thần cảnh.

Điền Bất Kỵ nhìn Ngu Thượng Nhung, thấy hắn không quỳ cũng không hành lễ, trong lòng nảy sinh nghi hoặc.

Tuy Thiên Liễu Quan không còn huy hoàng như năm đó nhưng ánh mắt của Điền Bất Kỵ không hề tầm thường, vừa nhìn đã biết khí độ trên người kẻ này không thể nào dưỡng thành trong một sớm một chiều, thế nên hắn không thúc ép đối phương hành lễ, mà quay đầu nói với Huyền Minh đạo trưởng:

“Vu Vu đã đến, mời Huyền Minh đạo trưởng hỏi thẳng nàng, nếu nàng nguyện ý đi theo ngươi vậy thì ta sẽ không ngăn cản nữa.”

Huyền Minh đạo trưởng liếc nhìn Ngu Thượng Nhung một cái, cũng không để ý thái độ của hắn nữa mà nhìn về phía tiểu cô nương Vu Vu, nở nụ cười hỏi:

“Vu Vu cô nương, trước đây trưởng lão Lỗ Tùng hẳn đã từng thay Phi Tinh Trai chiêu mộ cô nương. Nếu nguyện ý gia nhập Phi Tinh Trai, ta sẽ tiến cử cô nương với Trai chủ để ngài thu cô nương làm đệ tử chân truyền, không biết…”

Hắn còn chưa nói dứt lời, Vu Vu đã lên tiếng: “Ta không đi. Đã nói rất nhiều lần, các ngươi thật là phiền.”

Huyền Minh đạo trưởng ăn phải quả đắng, lập tức nhíu mày.

Điền Bất Kỵ cười sang sảng nói: “Thật xin lỗi, Vu Vu đã tỏ thái độ, mời Huyền Minh đạo trưởng trở về đi.”

Huyền Minh đạo trưởng khẽ lắc đầu. “Chuyện của Vu Vu cô nương tạm thời gác sang một bên. Chuyến này ta đến đây còn có một mục đích khác, xin Điền trưởng lão giải thích đôi lời.”

“Là chuyện gì?”

“Mệnh thạch của trưởng lão Lỗ Tùng dập tắt, chứng tỏ hắn gặp bất trắc. Ba tên đệ tử của hắn cũng bị người ta sát hại. Trùng hợp là… thi thể của bọn hắn lại được phát hiện ở khu vực gần Thiên Liễu Sơn.” Giọng nói của Huyền Minh đạo trưởng đột nhiên trở nên bất thiện.

Con ngươi của Kỷ Phong Hành co rụt lại, đầu cúi thấp, trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an. Như vậy mà cũng tìm ra được?

“Đệ tử Phi Tinh Trai đều khắc phù văn trên thân, trừ phi thịt nát xương tan, nếu không cho dù bị chôn ở chân trời góc biển cũng sẽ tìm ra được.”

Điền Bất Kỵ nhướng mày nói: “Huyền Minh đạo trưởng đang nghi ngờ Thiên Liễu Quan là hung thủ?”

“Thi thể chính là chứng cứ. Tu vi của trưởng lão Lỗ Tùng không thấp, xảy ra động tĩnh lớn như vậy sao ngươi có thể không biết?”

“Ta rất tiếc về cái chết của trưởng lão Lỗ Tùng. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Thiên Liễu Quan, mong đạo trưởng minh xét.” Điền Bất Kỵ cố nén cơn tức giận trong lòng.

“Điền Bất Kỵ, ta thậm chí còn hoài nghi hung thủ chính là ngươi!” Giọng Huyền Minh cao vút lên.

Thiên Liễu Quan tuy không bằng trước kia nhưng Điền Bất Kỵ sao có thể để người khác nói xấu mình, lập tức cao giọng mắng trả: “Ngươi ngậm máu phun người!”

“Phi Tinh Trai làm việc luôn tuân theo quy củ! Ba người bọn hắn chết ở gần Thiên Liễu Quan, chuyện này ngươi định giải thích thế nào?” Huyền Minh đạo trưởng bắt đầu gây khó dễ.

Song phương đều đứng lên mắt to trừng mắt nhỏ. Lúc này người đã trầm mặc thật lâu là Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng lên tiếng:

“Hai vị có thể nghe ta nói một lời?”

Điền Bất Kỵ và Huyền Minh đạo trưởng đồng thời quay đầu nhìn sang Ngu Thượng Nhung. Huyền Minh hỏi: “Ngươi là ai?”

Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt đáp: “Ta là ai không quan trọng. Cái chết của ba tên đệ tử Phi Tinh Trai quả thật không có liên quan gì đến Thiên Liễu Quan.”

“Làm sao ngươi biết được?”

“Tận mắt nhìn thấy.” Ngu Thượng Nhung nói.

“Ngươi nói phải thì là phải sao? Hung thủ là ai? Hiện tại đang ở đâu?”

“Đúng như ngươi nói. Ta nói phải, thì là phải.”

“. . .”

Cái thái độ này, giọng điệu này, khí thế này… hoàn toàn nghiền ép Huyền Minh đạo trưởng.

“Nếu các hạ đã biết rõ hung thủ, vậy mời các hạ cùng ta đi một chuyến.” Huyền Minh đạo trưởng bước lên một bước.

“Thật xin lỗi.” Giọng Ngu Thượng Nhung càng thêm bình thản nhưng vẫn rất lễ phép khiêm tốn. “Tại hạ không có nghĩa vụ này.”

“Ngươi không có quyền cự tuyệt!” Huyền Minh đạo trưởng xoay người rút kiếm.

Nhưng thân hình hắn vẫn chưa kịp xoay trở lại thì Ngu Thượng Nhung đã nhanh chóng rút kiếm, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần, chém ra một đường.

Choang! Hai thanh kiếm va chạm. Ngu Thượng Nhung đứng yên bất động, trường kiếm tra lại vào vỏ bọc.

Huyền Minh đạo trưởng không ngờ đối phương lại đột nhiên ra tay, hắn trở tay không kịp, lảo đảo lui về sau. Khi thân hình vừa ổn định lại thì ——

Soạt! Thanh kiếm trên tay hắn gãy làm đôi rơi xuống đất.

Ngu Thượng Nhung tiếp tục đứng khoanh tay như chưa hề xuất thủ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Huyền Minh.

“Nếu là trước kia, một kiếm này đã lấy mạng ngươi. Niệm tình ngươi tu luyện đến tu vi hiện tại không dễ, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

“Ngươi ——”

Huyền Minh trừng to mắt, bàn tay cầm kiếm khẽ run lên. Hắn biết hôm nay mình gặp cao thủ rồi, trong lòng âm thầm suy đoán người này là do Thiên Liễu Quan mời tới giúp đỡ.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Phi Tinh Trai muốn điều tra việc này không cần phải nóng vội nhất thời. Nghĩ đến đây, Huyền Minh đạo trưởng nhẫn nhịn, quay đầu nói với Điền Bất Kỵ:

“Điền trưởng lão, Thiên Liễu Quan bây giờ uy phong ghê nhỉ. Chúng ta đi!”

Một tên đệ tử Phi Tinh Trai bước lên nhặt lại đoạn kiếm gãy. Huyền Minh đạo trưởng phất tay áo rời đi.

“Không tiễn.” Điền Bất Kỵ chắp tay.

Đợi đám người Phi Tinh Trai đi khuất dạng, Điền Bất Kỵ mới tức giận vỗ mạnh xuống bàn: “Khinh người quá đáng!”

Trên mặt Kỷ Phong Hành tràn đầy vẻ lo lắng: “Làm sao bây giờ đại ca? Phi Tinh Trai nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta!”
Chương 810 Vô đề

Lúc này Điền Bất Kỵ mới cẩn thận dò xét Ngu Thượng Nhung. Suy cho cùng ân oán giữa Phi Tinh Trai và Thiên Liễu Quan chẳng có liên quan gì đến vị cao nhân này cả. Cho dù Lỗ Tùng không chết thì quan hệ giữa hai bên cũng sẽ đi tới bước đường này.

Điền Bất Kỵ vừa định mở miệng nói lời cảm tạ thì Ngu Thượng Nhung đột nhiên lên tiếng: “Đừng lo lắng.”

“Đại ca, chuyện này sao có thể không lo lắng cho được?” Kỷ Phong Hành cạn lời.

“Hắn không về được.”

Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nhìn Điền Bất Kỵ, thân ảnh nhoáng lên một cái rồi xuất hiện bên ngoài chấp sự đường, lại nhoáng lên cái nữa, hoàn toàn biến mất.

Điền Bất Kỵ rùng mình, con mắt trợn to quát: “Kỷ Phong Hành, mau đi ngăn đại ca ngươi lại!”

“. . .”

Cùng lúc đó.

Huyền Minh đạo trưởng mang theo hai tên đệ tử bay về Phi Tinh Trai. Vừa bay qua một ngọn núi, Huyền Minh tức giận mắng:

“Lẽ nào lại như vậy! Hôm nay Điền Bất Kỵ tìm người đến nhục nhã ta, ngày khác ta sẽ khiến hắn quỳ xuống sám hối!”

“Đạo trưởng, Điền Bất Kỵ vô lễ như thế rõ ràng là không coi Phi Tinh Trai chúng ta ra gì. Chỉ quỳ xuống thì có lợi cho hắn quá.”

“Tên kiếm khách kia không đơn giản… Hôm nay chúng ta tạm thời nhượng bộ, ngày khác lại đến báo thù.” Huyền Minh nhớ lại một kiếm vừa rồi, nghĩ mà phát sợ.

“Thanh kiếm kia ít nhất là thiên giai, bên trên lại khắc hoạ phù văn màu đỏ rất tinh xảo, rõ ràng là một cao thủ kiếm đạo.”

Vừa dứt lời, trước mặt ba người đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.

Thân ảnh đeo đao bên hông trái, hông phải đeo một vỏ kiếm, hai tay chắp sau lưng nhìn Huyền Minh đạo trưởng: “Các ngươi đã gặp một vị cao thủ kiếm đạo?”

Huyền Minh đạo trưởng nghi hoặc nhìn người đang lăng không chặn đường mình, cau mày nói: “Các hạ là…?”

“Ta đang tìm người.”

“Các hạ là gì của hắn?” Huyền Minh đạo trưởng đề phòng hỏi.

“Người quen, nhưng cũng là đối thủ.”

Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Một tên đệ tử đứng sau lưng Huyền Minh nói: “E là hắn sẽ không sống được lâu.”

“Thật sao?”

“Phi Tinh Trai có thù tất báo. Chúng ta đi.” Huyền Minh đạo trưởng không muốn nói nhảm với tên dở hơi này, bèn vung tay áo nói.

Hai tên đệ tử sau lưng gật đầu, ba người vừa định bay đi thì nam tử khôi ngô kia lại lần nữa bay tới chắn trước mặt, giọng điệu vô cùng lạnh lùng. “Chờ đã.”

“Vì sao các hạ lại ngăn đường chúng ta?”

“Muốn đi cũng được. Lưu lại đầu người.”

Huyền Minh đạo trưởng đang lúc tâm tình không tốt lại còn gặp phải một kẻ điên đến khiêu khích, lập tức rút đoạn kiếm gãy ra quát lớn: “Là ngươi muốn chết, đừng trách ta!”

Toàn thân hắn thẳng tắp đâm đoạn kiếm về phía trước, kiếm cương màu đỏ trông như lưỡi rắn khè tới. Ầm!

Kiếm cương đánh tới khu vực cách nam tử kia một thước thì ngừng lại không tiến lên được nữa, tựa như vừa đâm sầm vào vách núi.

“Hả?” Cánh tay Huyền Minh đạo trưởng tê rần, suýt chút nữa đã buông tay. Hắn giương mắt nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mặt, hãi nhiên thốt lên: “Kim sắc cương khí?”

Vu Chính Hải vẫn đứng chắp tay sau lưng, mà cương khí bốn phía đã khoá chặt Huyền Minh đạo trưởng.

Huyền Minh đạo trưởng cố nén kinh ngạc, ra sức thi triển kiếm cương để tránh thoát nhưng có giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích, toàn thân như bị giữ chặt lại.

“Yếu.” Vu Chính Hải nhả ra một chữ.

Hai tên đệ tử giật mình kinh hãi, quay đầu bỏ chạy. Vu Chính Hải nhấc tay, Bích Ngọc Đao bên hông lượn vòng bay ra, đao cương đầy trời xuất hiện chém xuống.

Đến tiếng kêu thảm cũng không kịp hét lên, hai tên đệ tử bị chém thành bã vụn. Huyền Minh đạo trưởng trợn trừng mắt.

Kim sắc cương khí… thật khủng bố!

Vu Chính Hải nhìn chằm chằm Huyền Minh. “Hắn đang ở đâu?”

“Ta là Huyền Minh đạo trưởng của Phi Tinh Trai!” Huyền Minh biết người trước mặt rất cường đại, lập tức báo ra chỗ dựa sau lưng mình, đây là biện pháp sống sót duy nhất của hắn.

Nhưng Vu Chính Hải nào có quan tâm Phi Tinh Trai là cái thứ gì, hắn nhấc tay đánh ra một chưởng. Kim sắc chưởng ấn đánh tới, nghiền ép đoạn kiếm thành bột mịn rồi tiếp tục chưởng thẳng vào mặt Huyền Minh.

Đại Huyền Thiên Chưởng!

Ầm! Huyền Minh đạo trưởng phun ra một ngụm máu, toàn thân bay ngược ra sau.

Thân ảnh Vu Chính Hải loé lên, lại đánh ra một chưởng ấn khác. Huyền Minh đạo trưởng lập tức gọi ra pháp thân hồng liên thất diệp, dùng hồng liên đối kháng. Vu Chính Hải không hề lui lại, tiếp tục xuất chưởng.

Toà hồng liên bị cương ấn đánh lõm vào một mảng, Huyền Minh đạo trưởng lại phun máu, vội vàng thu hồi pháp thân.

“Tiền bối, xin thủ hạ lưu tình!” Trúng hai chưởng của Vu Chính Hải, Huyền Minh đã bị trọng thương. Lại trúng thêm một chưởng nữa hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Vu Chính Hải hỏi: “Ngươi còn di ngôn gì không?”

“Ta và tiền bối không oán không thù, vì sao lại lạnh lùng chém giết ta như vậy?” Huyền Minh không tài nào hiểu nổi.

“Nói xong chưa?”

“Tiền bối… ta làm sai điều gì xin ngài cứ nói, ta sẽ thỉnh tội với ngài! Nhưng ngài không nói gì mà lại giết ta, chuyện này…” Huyền Minh run rẩy nói, “Huống hồ gì mệnh thạch của ta một khi bị dập tắt, Phi Tinh Trai chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Tiền bối…”

“Nói xong thì chịu chết đi.” Giọng điệu Vu Chính Hải cực kỳ đạm mạc, căn bản không hề để ý đến lời của Huyền Minh.

Bích Ngọc Đao lượn vòng bay ra, kim sắc đao cương nở rộ. Huyền Minh đỏ mắt bộc phát cương khí toàn thân, pháp thân xuất hiện!

Đao cương bọc lấy Bích Ngọc Đao chém thẳng vào toà hồng liên, liên toạ bị đứt lìa.

“Vũ khí hoang cấp?!”

Bích Ngọc Đao tiếp tục chém pháp thân của hắn thành hai nửa rồi bay trở về trong tay Vu Chính Hải. Cương khí tiêu tán, không trung lại trở nên yên tĩnh.

Vu Chính Hải nhìn thoáng qua thi thể nằm dưới đất, khẽ lắc đầu: “Hiền đệ đã nói quá lời, hồng liên cũng chỉ đến thế.”

Vu Chính Hải không hề nghĩ rằng bản thân mình đã mạnh mẽ hơn. Khi hắn vừa định bay đi thì một bóng ảnh đột nhiên đánh về phía thi thể đã bị chém làm đôi của Huyền Minh.

Kiếm quang nở rộ, một kiếm, hai kiếm, ba kiếm… dồn dập chém vào thi thể.

Vu Chính Hải nhướng mày: “Cao thủ!”

Thi thể Huyền Minh bị đánh bay lên không, bóng ảnh kia không ngừng dùng kiếm chém ra kiếm cương đầy trời khiến người ta hoa mắt. Thi thể Huyền Minh bị chém thành mảnh vụn rơi lả tả.

Bóng người còn chưa dừng lại, tiếp tục quay sang công kích Vu Chính Hải ——

Vu Chính Hải hưng phấn nói: “Rốt cuộc cũng có một đối thủ ra dáng rồi!”

Phanh phanh phanh! Đao cương và kiếm cương va chạm, thế công của kiếm cương hung mãnh như cuồng phong vũ bão khiến Vu Chính Hải liên tục lui về sau.

“Hay!” Vu Chính Hải kinh ngạc trước kiếm thuật của đối thủ, thân ảnh nhoáng lên, hai tay dang rộng. Đại Huyền Thiên Chương!

Kim sắc đao cương đầy trời phủ xuống. Đối phương không hề thua kém, dưới cơn mưa đao cương, thân ảnh từ một hoá ba theo ba hướng trái giữa phải lao về phía Vu Chính Hải.

“Nhị sư đệ?” Vừa nhìn thấy chiêu này, Vu Chính Hải đã lập tức nhận ra, kinh hỉ không thôi.

“Đại sư huynh, tập trung nào! Cẩn thận kẻo thua dưới kiếm của ta!”

Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.

Ba đạo kiếm cương đồng thời công kích tới, Vu Chính Hải cười sang sảng, Bích Ngọc Đao nở rộ đao cương. Quân Lâm Thiên Hạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK