Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 686 Vô đề

“U Minh Giáo chưởng khống cửu châu, vì sao bách tính trong thiên hạ không vươn cờ phản đối mà lại ủng hộ đến vậy?”

“Ghét ác như cừu, hành vi thiện lành là chính nghĩa, còn ngươi tự mình bịt tai bịt mắt, mù quáng không kiến thức… ngươi chính nghĩa cái rắm! Ta khinh ——”

Một tiếng mắng cuối cùng, Triệu Giang Hà phun ra một cục đờm văng thẳng vào mặt Trần Nhiên Chi.

“Được, được lắm… còn ngươi, ngươi thì sao?”

“Ta? Ta thừa nhận ta sợ chết, ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, ta không xứng với thiên tử, không xứng với bách tính, nhưng ta không mặt dạn mày dày giống ngươi, điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen! Ngươi quả thực đã làm mất hết mặt mũi Thiên Hành Thư Viện, nếu ta là ngươi thì ta đã đập đầu mà chết từ lâu rồi!”

Trần Nhiên Chi trừng lớn mắt, rốt cuộc không áp chế nổi cỗ khí huyết lăn lộn trong lồng ngực, phốc ——

Lão phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]

Lục Châu thờ ơ. Đám người này có ai mà chưa từng vấy máu người khác, không ai thật sự quang minh lỗi lạc cả.

Có điều nói đi cũng phải nói lại. Mắng chửi người thật đúng phải có văn hoá mới được. Không sợ lưu manh biết đánh nhau, chỉ sợ lưu manh có văn hoá!

Lục Châu nghe được mấy câu của Triệu Giang Hà đều cảm thấy rất có đạo lý…

Trần Nhiên Chi vừa chết, đám trưởng lão trên không trung đều lâm vào tuyệt vọng. Bọn hắn đã không còn đường sống.

Đúng lúc này, thi thể Lưu Thương đột nhiên bốc lên làn khói tím.

“Sư phụ…”

Đám người nhìn sang.

Một vị trưởng lão thư viện thấy thế, trong lòng khẽ động, lập tức cao giọng hô: “Khai trận!”

Trên bầu trời lại xuất hiện một tấm lưới màu đỏ bao trùm lấy toàn bộ Thần Đô.

“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi hô lên.

“Phi liễn bay lên!” Lục Châu hạ lệnh.

Xuyên Vân phi liễn lập tức rời khỏi khu vực bị Thập Tuyệt Trận bao trùm.

Nguyên khí trong cơ thể mọi người nhanh chóng bị rút ra, thừa dịp nguyên khí còn đang còn trong cơ thể, tất cả mọi người nhanh chóng hạ xuống đất. Không ai muốn mình bị ngã chết!

Các giáo chúng U Minh Giáo ngẩng đầu nhìn trời, thầm than. “Thập Tuyệt Trận lại mở!”

“Bảo vệ sư phụ!” Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh lập tức quét ngang, đánh bay mấy chục tên cấm vệ quân rồi chạy đến chắn trước người Lục Châu.

Tấm lưới trên bầu trời không ngừng biến hoá.

Thi thể Lưu Thương bốc ra luồng khói tím càng lúc càng nồng đậm.

Bộ thi thể vốn không có chút sinh mệnh khí tức nào, dưới sự trợ giúp của luồng khí tím lại bắt đầu chuyển động!

Có tộc Vô Khải, vạn vật tương truyền, chôn trong lòng đất, thân thể tử vong, nhưng tâm bất hủ, trọng sinh thành người.

“Thật sự là tộc Vô Khải?”

Ba vị trưởng lão Ma Thiên Các nhìn Lưu Thương không chớp mắt. Các đồ đệ khác cũng kéo lại quan sát.

Trong lòng Tư Vô Nhai lo lắng, nhìn quanh rồi hỏi: “Đại sư huynh đâu rồi?”

“Trên phi liễn…”

Lòng Tư Vô Nhai nặng trĩu. Hắn chợt nhớ lại lời sư phụ nói, muốn để đám người này trả mạng đồ nhi lại cho người.

“Thất tiên sinh?” Hoa Trọng Dương nhịn đau bước tới bên cạnh đỡ lấy Tư Vô Nhai.

“Ta không sao…” Tư Vô Nhai cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Nhưng chỉ trong giây lát, hai mắt hắn đã giăng đầy tơ máu. Tư Vô Nhai nhìn về phía thi thể Lưu Thương, trong mắt hiện vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

Vù!

Lưu Thương đứng lên.

Gần như cùng lúc, tấm lưới bao phủ trên bầu trời liên tục đổi màu, nguyên khí bị rút cạn, không khí trở nên ngột ngạt, bầu trời dần mơ hồ.

Thập Tuyệt Trận đã khởi động thành công.

Đám trưởng lão thư viện vừa hạ xuống đã nhìn chằm chằm vào thi thể Lưu Thương.

Lúc này Lưu Thương vặn vẹo thân thể một lát rồi đứng thẳng người dậy, hai tay giang rộng như bị trói trên giá gỗ, đầu cúi thấp, mắt nhắm lại.

Tư Vô Nhai nghi hoặc nhìn cảnh tượng này. Tư Vô Nhai là người hiểu rõ tộc Vô Khải nhất, hắn biết muốn phục sinh cần rất nhiều điều kiện hà khắc. Nếu ai cũng như Lưu Thương có thể phục sinh dễ dàng như trở bàn tay thì tộc Vô Khải đã không bị diệt tộc đơn giản như thế.

Có tới chín phần mười chủng tộc trong sử sách với đủ mọi tính chất thần bí đặc thù đều đã biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng. Cũng từng có rất nhiều chủng tộc mạnh mẽ nhưng sớm nở tối tàn như phù dung, biến mất không còn tung tích.

Người Vô Khải muốn trọng sinh cần phải được chôn vào trong bùn đất, dùng nước tưới tiêu, hấp thu tinh hoa của thiên địa, đồng thời lợi dụng đặc tính của chủng tộc mà chậm rãi tu bổ thân thể. Người nào xui xẻo thì biến trở lại thành một đứa trẻ, người nào may mắn thì vẫn giữ được nguyên trạng, sống tiếp cuộc đời hiện tại.

. . .

“Bệ hạ… không chết?”

“Bệ hạ vậy mà lại không chết? Ha ha ha… bệ hạ không chết!!!”

Một tên cấm vệ quân đột nhiên quỳ xuống hô to: “Tham kiến bệ hạ! Ngô hoàng thiên thu vạn thế!”

Đám cấm vệ quân còn lại cũng lập tức quỳ xuống đồng thanh hô:

“Tham kiến bệ hạ! Ngô hoàng thiên thu vạn thế!”

“Tham kiến bệ hạ! Ngô hoàng thiên thu vạn thế!”

Liên tục mấy tiếng hô vang vọng khắp Hoàng thành. Bên ngoài Thần Đô, đám tu hành giả muốn xem kịch chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn tấm lưới Thập Tuyệt Trận sáng lên trên không trung, không cách nào quan sát tình hình cụ thể trong thành.

Một số tu hành giả có thính giác nhạy bén đã nghe được tiếng hô của cấm vệ quân, ai nấy đều thở dài.

“Rốt cuộc Ma Thiên Các cũng gặp phải đối thủ.”

“Thần Đô nào có dễ trêu chọc, nhiều năm qua có biết bao cường giả đến Thần Đô thành lập thế lực thuộc về mình, mà những thế lực này đều chết dưới tay cấm vệ quân. Tiếc thay cho Ma Thiên Các, tiếc thay cho thiên hạ đệ nhất ma giáo…”

. . .

Trong Hoàng thành.

Lưu Thương đột nhiên ngẩng đầu, mở mắt ra, hai mắt trống rỗng vô thần.

Rắc! Xương cổ hắn kêu vang, hai mắt hắn dần trở nên có tiêu cự. Ý thức quay về trong não hải, ký ức dần hiện lên trong đầu hắn.

Lưu Thương nhìn quanh bốn phía… Thần Đô, Hoàng thành, Thập Tuyệt Trận, cấm vệ quân, trưởng lão hai đại thư viện, còn có một thân long bào hắn mặc trên người!

Tất cả… đều đã trở lại!

Lưu Thương hít sâu một hơi, nhìn về phía giáo chúng U Minh Giáo, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương trước mặt.

“Trẫm đã trở lại!”

“Tham kiến bệ hạ! Ngô hoàng thiên thu vạn thế!”

“Tham kiến bệ hạ! Ngô hoàng thiên thu vạn thế!”
Chương 687 Vô đề

Trước tình cảnh này, Lưu Thương sao có thể không kích động, hào tình vạn trượng.

“Sư phụ… hắn sống lại thật rồi!” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc nói.

Mặc dù đã biết đặc tính của tộc Vô Khải nhưng tận mắt nhìn thấy Lưu Thương hồi sinh vẫn là một cảm giác cực kỳ rung động. Không ngờ trên đời lại có chủng tộc có thiên phú thần kỳ đến thế.

Đám cấm vệ quân không biết những điều này, bọn hắn chỉ cho rằng hoàng đế vốn không chết, một lần nữa đứng dậy tái chiến!

Tám vị trưởng lão thư viện lập tức quỳ xuống. “Xin bệ hạ thay bọn ta chủ trì công đạo!”

Tất cả đều đã kết thúc.

Lục Châu cũng đã quan sát xong. Từ nãy đến giờ Lục Châu lựa chọn không ra tay là vì muốn nhìn xem tộc Vô Khải phục sinh như thế nào, có điểm gì đặc thù, có lẽ sẽ có ích trong việc trị liệu cho Vu Chính Hải.

“Đây chính là tộc Vô Khải?” Lục Châu cuối cùng cũng mở miệng.

Lưu Thương xoay người nhìn sang lão giả đứng phía trước cấm vệ quân và Đoan Mộc Sinh đang chắn trước người lão. Hắn không chút e sợ mà còn cười ha hả nói:

“Cơ Thiên Đạo?”

Lưu Thương tuyệt không chủ quan mà còn lui lại mấy bước, bàn tay nâng lên điều động nguyên khí theo bản năng, phát hiện trong cơ thể rỗng tuếch…

Suýt nữa đã quên, đang mở Thập Tuyệt Trận.

Khắp thiên hạ này có ai đối mặt Cơ lão ma Ma Thiên Các mà không hoảng hốt? Cho dù là vua của một nước như Lưu Thương cũng thế.

Lui vào giữa đám cấm vệ quân, Lưu Thương mới hít sâu một hơi trấn tĩnh lại. “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào! Cơ lão ma, trẫm sẽ lấy mạng các ngươi!”

Hai tay giang ra, Lưu Thương nói tiếp: “Trong Thập Tuyệt Trận chúng sinh bình đẳng. Cấm vệ quân nghe lệnh, bắt Cơ lão ma lại!”

Soạt!

Cấm vệ quân đồng loạt đứng dậy, giơ trường kích trong tay lên. Mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo cũng đồng thời đứng lên.

“Bảo vệ tổ sư gia!”

“Bảo vệ tổ sư gia!”

Bọn hắn không ngốc, nếu tổ sư gia xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều phải chết!

Phương pháp bảo vệ đơn giản nhất chính là tất cả cùng lúc xông lên, kéo dài thời gian cho đến khi Thập Tuyệt Trận tiêu tán, sau đó tổ sư gia sẽ lại là vô địch.

Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài. “Đáng tiếc bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết Lưu Thương.”

Tám vị trưởng lão thư viện đều đứng sang bên cấm vệ quân. Toàn bộ cấm vệ quân trong thành đều được điều động.

Đoan Mộc Sinh như lâm đại địch, khẩn trương nói: “Sư phụ, người lui lại đi! Có mấy vạn huynh đệ của đại sư huynh, chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”

Nhưng đúng lúc này ——

Lục Châu lại lạnh nhạt mở miệng. “Lui ra.”

“Sư phụ?”

Thấy Lục Châu không nói gì thêm, Đoan Mộc Sinh nghi hoặc không thôi nhưng cũng không dám tiếp tục ngăn cản, bèn ngoan ngoãn lùi sang bên.

Lục Châu đứng đối mặt với thiên quân vạn mã. Lúc này ai cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể, giết được Cơ lão ma sẽ là vinh diệu bậc nào?

“Muốn giết lão phu?” Lục Châu nhìn về phía đám cấm vệ quân, trong đôi mắt thanh thuý ánh lên vẻ khinh thường.

“Giết ngươi chứ ai —— lúc này không giết ngươi thì chờ tới bao giờ?” Lưu Thương vung tay lên.

Mấy trăm tên cấm vệ quân chen chúc lao lên, trường kích trong tay đâm thẳng vào mặt Lục Châu.

Chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo cũng đồng loạt xông tới.

Sắc mặt Đoan Mộc Sinh biến hoá, vừa nâng Bá Vương Thương lên định cất bước lại bị Lục Châu vươn tay cản lại.

Trong mắt mười bảy vị trưởng lão hiện ra dị sắc. Dù không diệt được U Minh Giáo, chỉ cần giết được đại ma đầu đệ nhất đương thời thì hoàng thất đã xem như đại thắng.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nín thở khẩn trương. Cấm vệ quân càng lúc càng tiến đến gần.

Khi bọn hắn chạy đến trước mặt Lục Châu…

“Dù ngươi có ngàn vạn tính mệnh cũng phải đền mạng cho đồ nhi của lão phu!!”

Có thể giết được ngươi một lần thì sẽ giết được lần thứ hai.

Lục Châu nâng tay lên đánh ra một chưởng. Hắn không chia nhỏ lực lượng phi phàm ra để chiến đấu mà ngang nhiên tung chưởng, quả quyết dứt khoát không chút dây dưa!

Chưởng ấn màu xanh lam cao bằng thân người quét tới. Oanh!

Đại Trùng Hư Bảo Ấn đâm vào đám cấm vệ quân, mấy trăm người bị đánh bay ra ngoài. Chưởng ấn tiếp tục đâm về phía trước, phàm là đụng phải kẻ nào thì kẻ đó đều bị đánh lui… chỉ trong chớp mắt chưởng ấn đã đến trước mặt Lưu Thương.

Trong Thập Tuyệt Trận vì sao lại có thể thi triển chưởng ấn?

“Chuyện này sao có thể?” Lưu Thương kinh hoảng nhấc tay.

Ầm!

Hai tay hắn yếu ớt như một đứa trẻ bị chưởng ấn răng rắc bẻ gãy, chưởng ấn tiếp tục lao vào lồng ngực hắn, lôi kéo hắn bay vọt ra sau đâm sầm vào tường thành!

Sau đó chưởng ấn từ từ tiêu tán.

Lưu Thương bị đánh lún sâu vào trong vách tường, trong mắt tràn ngập nỗi kinh ngạc và sợ hãi.

Trong Hoàng thành, đám người U Minh Giáo, mười bảy vị trưởng lão và đám tu hành giả trung lập kia đều ngây người đứng trơ ra như phỗng.

Bọn hắn cho rằng mình bị hoa mắt hoặc gặp phải ảo giác, ai nấy đều hung hăng dụi mắt rồi trợn trừng lên nhìn lại lần nữa. Hoàng đế Lưu Thương dạng tay dạng chân hình chữ đại nằm trong vách tường, trên mặt chỉ còn tuyệt vọng.

Hoàng thành lập tức rơi vào yên tĩnh. Không khí trong Thập Tuyệt Trận bị đè nén đến mức khó thở, mọi người bắt đầu bị ù tai.

Giây phút yên lặng ngắn ngủi qua đi, trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện cùng một câu hỏi: Vì sao Cơ Thiên Đạo có thể thi triển chưởng ấn?

Sao bảo trong Thập Tuyệt Trận chúng sinh bình đẳng cơ mà?

Sao bảo nguyên khí bị ngăn chặn, ai cũng biến thành phàm nhân mà?

Sao bảo chiến đấu hoàn toàn dựa vào thân thể và man lực mà?

Lại xạo tró rồi?

. . .

Có người hoài nghi Thập Tuyệt Trận bị hỏng bèn lục tục thử nghiệm điều động nguyên khí. Đáng tiếc đan điền khí hải rỗng tuếch, cho dù làm thế nào cũng không gọi ra được một tia nguyên khí.

Kể từ đó, một tu hành giả tiến vào giữa đám phàm nhân sẽ là tràng cảnh gì?

Trong Thập Tuyệt Trận, hắn chính là thần!

. . .

“Khụ khụ…”

Lưu Thương kẹt trong vách tường ho khan mấy tiếng, tiếng ho kéo tất cả mọi người từ trong suy nghĩ trở về.

Đám cấm vệ quân cũng dần tỉnh táo lại, chỉnh đốn đội ngũ chuẩn bị tiến công lần nữa. Nhưng khi bọn hắn vừa ngẩng đầu…

Lại là một chưởng ấn màu xanh lam bay tới, lại là Đại Trùng Hư Bảo Ấn.
Chương 688 Vô đề

Lưu Thương mở to mắt nhìn chưởng ấn đang lao về phía mình, chỉ kịp hét lên một câu: “Trẫm muốn sống ——”

Chưởng ấn y hệt lúc nãy đánh vào người Lưu Thương. Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, sau đó hoàn toàn khôi phục yên tĩnh. Một chưởng này đã đánh Lưu Thương tan thành tro bụi.

Còn sống gì nữa mà sống?

Không có vấn đề nào mà một chưởng không giải quyết được. Nếu có, vậy thì thêm một chưởng nữa là xong.

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 2.500 điểm công đức.]

Nghe tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu khẽ gật đầu… tính ra cũng không quá lỗ.

Thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng giá lên thành 10.000 điểm công đức một tấm, Lục Châu giết Lưu Thương hai lần, xem như bỏ ra 5.000 điểm để mua thẻ, cũng không lỗ lắm.

“Nếu giết thêm lần nữa… sẽ càng tốt hơn.” Lục Châu khẽ lẩm bẩm.

“? ? ?” Đoan Mộc Sinh nghi hoặc nhìn sang. “Sư phụ, lần này hình như Lưu Thương chết thật rồi, hoàn toàn tan thành tro bụi không còn thân xác nữa.”

“Ý của vi sư là hắn vẫn có khả năng sẽ lại phục sinh, ngươi nhớ đề phòng.”

Vù!

Đoan Mộc Sinh nghe vậy lập tức giơ Bá Vương Thương lên chỉ về phía hốc tường.

Lục Châu cũng chỉ nói chữa thế thôi. Lưu Thương không thể nào còn sống được nữa.

Lục Châu cất bước đi về phía đám cấm vệ quân khiến bọn hắn hoảng sợ đến mức vứt bỏ toàn bộ vũ khí trong tay, không dám ngẩng đầu nhìn lên.

Lục Châu lại nhìn sang đám trưởng lão Thiên Hành Thư Viện. “Tiếp tục đi.”

“. . .”

Một vị trưởng lão sụp đổ tinh thần ngay tại chỗ, hắn vừa vọt tới chỗ Lục Châu vừa quát ầm lên: “Ta không tin, ta không tin… đây chỉ là một cơn ác mộng! Nhất định là ác mộng!”

Lục Châu nâng tay. Tên trưởng lão bay ra ngoài.

Lục Châu đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, ánh mắt sắc bén liếc về phía đám người. “Còn ai không phục?”

“. . .”

Nếu lúc này còn có kẻ xông lên thì hoặc là bị cửa đập đầu đến ngu người, hoặc là bị nước vào úng cả não.

Người bình thường dựa vào cái gì mà đối nghịch với tu hành giả?

Đám trưởng lão lui dần về sau. Những tu hành giả trung lập muốn ngư ông đắc lợi thì ngã nhào xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ.

Lục Châu không hề rủ chút lòng thương xót nào. Khi Vu Chính Hải tiến đánh Thần Đô chắc chắn đã cho bọn hắn một cơ hội lựa chọn.

Kẻ có can đảm mưu cầu vinh hoa phú quý thì phải có can đảm đón nhận kết cục của mình. Trên đời này làm gì có bữa cơm nào cho không ai bao giờ.

Lục Châu phất phất tay. “Bắt lại.”

Một vị đà chủ U Minh Giáo tên Kha Thanh Hạo hưng phấn ứng thanh: “Vâng!”

Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Châu, đám tu hành giả trung lập đều bị bắt trói lại mà không dám phản kháng lấy một chút.

Những trưởng lão còn lại của Thiên Hành Thư Viện đều hoàn toàn mất sức kháng cự, ai nấy đều ngã nhào dưới mặt đất.

“Đã không nguyện ý tự mình kết thúc, vậy thì chém đầu.”

Kha Thanh Hạo lại hô lên: “Trảm!”

Mười mấy tên đệ tử U Minh Giáo ùa lên bắt lấy đám trưởng lão Thiên Hành Thư Viện.

Trên đỉnh Hoàng thành, mười vị trưởng lão Bắc Đẩu Thư Viện đứng trong trận nhãn hối hận vô cùng vì đã không nghe lời viện trưởng Chu Hữu Tài.

Nay đâm lao đành phải theo lao, đám người nhìn nhau nháy nháy mắt, sau đó đồng loạt bỏ trốn khỏi trận nhãn.

Tư Vô Nhai vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của bọn hắn, vội nói: “Sư phụ.”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh Hoàng thành, đám tu hành giả bạch y đã biến mất không còn một mống.

Lục Châu hờ hững bước lên một bước, đám cấm vệ quân vội vàng lùi ra sau.

Trong Thập Tuyệt Trận không có nguyên khí, bọn hắn muốn trốn cũng trốn không được xa, càng không thể rời khỏi tấm lưới này.

. . .

Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên đập mạnh xuống đất.

Ầm!

Dù chỉ dựa vào lực lượng cơ bắp cũng đủ để chấn nhiếp đám người. Đoan Mộc Sinh đã rèn luyện dưới thác nước suốt một thời gian dài, độ dũng mãnh của hắn vượt xa người khác.

Đoan Mộc Sinh quát: “Cẩu hoàng đế Lưu Thương đã chết, các ngươi còn dám chống cự?”

Tư Vô Nhai bước xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Lục Châu, cất cao giọng nói:

“Nghiêm chỉnh mà nói, hắn còn không phải là hoàng đế của các ngươi… Lưu Thương thật sự đã chết từ lâu. Người này chỉ là kẻ giả mạo.”

Hoàng thất chính là như thế, từ trước đến nay vẫn luôn chú trọng chuyện huyết thống. Câu nói này của Tư Vô Nhai chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.

Có người thất thanh hét lên: “Không thể nào! Tuyệt không thể nào! Ngăn bọn hắn lại!”

Lục Châu tiếp tục tiến lên đi về phía đại môn Hoàng thành. Đám cấm vệ quân giữ cửa lại lui về sau, co cụm lại một chỗ.

Lục Châu nâng tay vỗ ra một chưởng, chưởng ấn màu xanh lam bay tới tốc thẳng vào mặt bọn hắn.

Ầm! Trên hành lang, hơn trăm tên cấm vệ quân bị một chưởng đánh bay tứ tán.

Lục Châu nhấc chân đạp mạnh xuống đất. Lấy Lục Châu làm trung tâm, một vòng tròn xung lực lan tràn ra bốn phía, sàn nhà bị thổi tung. Hơn ngàn tên cấm vệ quân bị chấn bay lên không trung.

Lục Châu thản nhiên đứng chắp tay sau lưng đứng giữa vòng vây cấm vệ quân.

Ngay sau đó, cấm vệ quân từ trên không trung rơi xuống như mưa, nện xuống sàn nhà ầm ầm ầm… Không chịu nổi một kích!

Giáo chúng U Minh Giáo phấn khởi nhìn màn này. Thật kích thích! Thật hả giận!

Trong Thập Tuyệt Trận, tổ sư gia chính là thần!

Đối với các giáo chúng U Minh Giáo, thời khắc này Lục Châu chính là vị thần có sức mạnh vô địch trong lòng bọn họ!

Giáo chúng U Minh Giáo được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉnh tề đều đặn tiến vào trong Hoàng thành. Cung điện, lầu các dần dần hiện ra trước mắt.

U Minh Giáo đã thành công đánh hạ Thần Đô!

Đúng lúc này, từ Trường Thanh Cung đột nhiên sáng lên một đại trận màu vàng kim hình bát quái.

“Trận trong trận, Bát Môn Trận Ấn.” Tư Vô Nhai giải thích.

Lục Châu điểm nhẹ mũi chân bay lên, vẻ mặt hờ hững. Trên bầu trời, Bát Môn Trận Ấn toả ra quang hoa màu vàng kim cực kỳ chói lọi khiến ai nấy đều phải ngẩng đầu nhìn.

Lục Châu bay đến giữa đại trận Bát Môn Trận Ấn, bàn tay khẽ nâng lên, trong đầu niệm khẩu quyết Thiên thư.

Lam liên nở rộ! Bầu trời Hoàng thành bị một đoá lam liên khổng lồ bao trùm.

Đám tu hành giả bên ngoài Thần Đô lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Thập Tuyệt Trận trong Hoàng thành mà không hiểu ra sao.
Chương 689 Vô đề

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Liên hoa màu xanh lam?”

“Trên đời này lại có người tu luyện ra liên hoa màu xanh sao?”

Đám tu hành giả ngẩng đầu nhìn đầy kinh ngạc. Thế giới đúng là không thiếu cái lạ. Sau vẻ kinh ngạc ban đầu, bọn họ đều sẽ rất nhanh đón nhận điều đó.

Chủ nhân Ma Thiên Các, đệ nhất cửu diệp đơn thời… người như vậy ngay cả cửu diệp còn có thể tấn thăng thì nghiên cứu ra lý luận tu hành mới cũng không có gì lạ.

Bọn hắn đã quen với việc tiếp nhận và kính sợ.

. . .

Khi lam liên nở rộ khắp bầu trời, Bát Môn Trận Ấn trên Hoàng thành vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Từng điểm kim sắc dần tiêu tán giữa không trung.

Bát Môn Trận Ấn bị một chiêu của Lục Châu phá vỡ.

Lục Châu chậm rãi hạ xuống, vẻ mặt thong dong trấn định.

Giáo chúng U Minh Giáo, Hoa Trọng Dương và các vị đà chủ lúc này mới minh bạch lý do vì sao mỗi khi Giáo chủ nhìn thấy Cơ tiền bối đều xám xịt bỏ chạy. Thần thông mạnh mẽ bậc này, ai gặp mà không chạy?!

Vu giáo chủ thật là anh minh!

Lục Châu cảm giác được lực lượng phi phàm trong cơ thể đã không còn nhiều.

Trên không trung, ánh mặt trời dần trở nên chói lọi, tấm lưới bao trùm Thần Đô chợt đổi màu.

Ông! Cuồng phong kéo tới, mây tụ mây tan.

“Thập Tuyệt Trận sắp biến mất!”

“Mọi người chuẩn bị!”

Các đệ tử Ma Thiên Các lập tức theo sau Lục Châu.

Đúng lúc này, nguyên khí từ bên ngoài ồ ạt truyền vào, không khí vốn bị kiềm nén cũng được phóng thích.

Tu vi mọi người khôi phục với tốc độ cực nhanh! Ai nấy đều há mồm thở hồng hộc, đồng thời điều động nguyên khí trong cơ thể.

Lục Châu cũng cảm giác được tu vi mình dần khôi phục, lực lượng phi phàm tuy không còn nhưng hiện tại hắn cũng là một cao thủ Nguyên Thần cảnh ngũ diệp. Luận về kinh nghiệm chiến đấu, kỹ xảo và lịch duyệt, Lục Châu hơn xa tất cả mọi người ở đây.

Lão phu, vẫn là vô địch.

. . .

Phanh phanh phanh!

Từ trong Đại Chính Cung đột nhiên có mấy thân ảnh bạch y bị ném ra ngoài. Trên không trung Vĩnh Thọ Điện có vài tu hành giả mặc hắc y đang xách lấy hai tu hành giả bạch y ném xuống đất.

Không bao lâu sau, mười vị trưởng lão Bắc Đẩu Thư Viện sắc mặt như tro tàn đều bị bắt lại, ném tới trước mặt Lục Châu.

Những tu hành giả mặc hắc y lần lượt hạ xuống, ước chừng có hơn mười người.

Lý Vân Triệu bước ra khỏi Đại Chính Cung, cung kính khom người hành lễ: “Tham kiến Cơ tiền bối.”

Lục Châu chỉ tay về phía nhóm người mặc hắc y hỏi: “Đây đều là người của ngươi?”

Lý Vân Triệu đáp: “Khiến Cơ tiền bối chê cười. Sống trong thâm cung, muốn tự bảo vệ mình phải có chút thủ đoạn.”

“Đây là ý chỉ của Thái hậu?”

“Thái hậu đã sớm nhận ra kẻ này không phải là hoàng đế thật. Chỉ tiếc tên hoàng đế giả này lại chưởng khống cả Thần Đô. Thái hậu lấy đại cục làm trọng nên mới không dám vạch trần hắn.”

Đám người nghe vậy đều gật gù.

Chẳng trách lúc trước Thái hậu dám đến Ma Thiên Các, thậm chí không tiếc tặng Tăng Thọ Đan mà bà trân quý bấy lâu cho Lục Châu. Biết rõ Lục Châu không cần dùng tới nhưng bà vẫn muốn tặng để lấy lòng Ma Thiên Các.

Đám người cũng hiểu ra tại sao lúc ở vườn Thuận Thiên Uyển Thái hậu lại hết sức bảo vệ Chiêu Nguyệt, đồng thời cật lực phản đối nhị hoàng tử Lưu Hoán và tứ hoàng tử Lưu Bỉnh.

Hoá ra việc Lưu Thương lạnh lùng trước cái chết của đám hoàng tử, chẳng chú ý gì tới bệnh tình của Thái hậu… cũng đều có nguyên do. Đã vậy còn luôn đối lập với Ma Thiên Các, một lòng muốn nhất thống vạn tộc.

Lý Vân Triệu cao giọng nói: “Thái hậu có khẩu dụ, toàn bộ cấm vệ quân lui ra, không được ngăn cản Ma Thiên Các!”

Sau khi tu vi khôi phục, âm thanh của Lý Vân Triệu vang vọng khắp cả Hoàng thành.

Đám tàn binh bại tướng nghe vậy đều đồng loạt quỳ xuống đất.

Lúc này Xuyên Vân phi liễn cũng chậm rãi hạ thấp độ cao, lơ lửng phía trên bầu trời Hoàng thành.

Một nữ đệ tử đứng ở khu vực cầm lái vội bẩm báo: “Đại… đại tiên sinh…”

Tư Vô Nhai nhíu mày. “Để ta lên xem.”

Mũi chân điểm nhẹ, Tư Vô Nhai tung người bay lên phi liễn. Vừa tiến vào trong đã thấy Vu Chính Hải đang nằm, nơi cổ áo đã thấm đẫm máu tươi vừa phun ra.

Cho dù Tư Vô Nhai đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy cảnh này thân thể vẫn không thể khống chế mà run lên.

“Đại sư huynh?”

Tư Vô Nhai muốn gọi tỉnh Vu Chính Hải, nhưng Vu Chính Hải vẫn nhắm chặt mắt không hề đáp lại, khí tức sinh mệnh trong người hắn cực kỳ yếu ớt.

Tư Vô Nhai đỡ lấy Vu Chính Hải nhảy ra khỏi phi liễn.

“Đại sư huynh!” Chúng đệ tử Ma Thiên Các đều nhìn về phía hắn.

Mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Giáo chủ!!”!

Giáo chủ bất khả chiến bại trong lòng bọn họ vậy mà lại bị thương nặng đến thế! Sao bọn họ có thể không lo lắng, không sợ hãi cho được.

Hoa Trọng Dương và mười hai vị đà chủ đều đến nghênh đón. Sắc mặt Tư Vô Nhai u ám đi đến trước mặt Lục Châu.

“Sư phụ, đại sư huynh…”

Lục Châu giơ tay lên ngăn lời hắn lại. Sinh tử khó lường, trên đời này làm gì có chuyện tuyệt đối?

Lục Châu nhìn Vu Chính Hải đang hôn mê bất tỉnh, bàn tay đánh ra một chưởng, lực lượng phi phàm còn lại trong cơ thể đều dồn hết vào chưởng này.

Còn lại phải xem ở ông trời.

“Sư phụ…” Thấy biểu tình trên mặt sư phụ, Tư Vô Nhai lại càng căng thẳng hơn.

“Ngươi đã từng cứu hắn một lần, hẳn cũng biết đặc tính của người Vô Khải.” Lục Châu nói.

“Vâng.”

“Mỗi lần tử vong Vu Chính Hải đều hao tổn ba trăm năm. Bây giờ cho dù có cứu được thì hắn cũng không thể tránh thoát đại nạn thọ mệnh.”

“. . .”

Hải Loa nhìn Vu Chính Hải như có điều suy nghĩ, nhưng nhớ lại lời Vu Chính Hải từng nói trong lần đầu gặp mặt, nàng đi đến bên cạnh hắn, nói khẽ: “Cố gắng lên nha.”

Mọi người đều cúi đầu thổn thức.

Lục Châu nhìn Hải Loa, nhớ đến chuyện cửu diệp và phù văn màu đỏ bèn mở miệng: “Tư Vô Nhai.”

“Có đồ nhi.”

“Phù văn của nhị sư huynh ngươi tìm được ở đâu?”

Tư Vô Nhai lập tức cuồng hỉ! Chỉ trong giây lát đã hiểu ý sư phụ, vội vàng đáp:

“Phù văn đó đồ nhi tìm được trong một ngôi mộ cổ, phù văn có thể hấp thu sinh mệnh… Sư phụ, đồ nhi lập tức mang đại sư huynh đi Lương Châu!”
Chương 690 Vô đề

Lục Châu nhìn thoáng qua Vu Chính Hải, thở dài nói:

“Phù văn chỉ có thể kéo dài tính mạng, đem chia cho hai người sử dụng, các ngươi cũng không thể đi giết người cướp thọ mệnh lung tung được.”

Tư Vô Nhai đáp:

“Chỉ cần có thể giữ mạng cho đại sư huynh trong bốn mươi chín ngày thì sẽ có hy vọng. Trên thực tế cổ tịch không hề ghi chép việc một người chỉ được hồi sinh ba lần. Cái kết luận đó chỉ tổng kết dựa vào tuổi thọ cực hạn của con người là một ngàn năm mà thôi.”

Trong lòng Lục Châu khẽ động. “Ngươi có nắm chắc không?”

“Đồ nhi… đồ nhi muốn đưa đại sư huynh đi một chuyến đến Lâu Lan. Đại sư huynh từng nói lần đầu tiên huynh ấy tử vong chính là nhờ khu vực thiên nhiên nơi đó vô cùng thích hợp để hồi sinh. Đồ nhi dù không nắm chắc cũng muốn thử một lần.”

Hoa Trọng Dương khom người nói: “Vãn bối nguyện cùng đi.”

Mười hai vị đà chủ cũng lên tiếng: “Thuộc hạ thề chết đi theo Giáo chủ!”

“Sư phụ, để đồ nhi hộ tống đại sư huynh đi!”

“Đồ nhi cũng muốn đi…”

Các đệ tử đồng loạt giơ tay xin đi. Ánh mắt Lục Châu đảo qua đám người.

Tuy rằng U Minh Giáo đã đánh hạ được Thần Đô nhưng trong cung cấm này nguy cơ trùng trùng, chuyến đi đến Lâu Lan lại càng không dễ dàng.

Trầm ngâm một lát, Lục Châu nói: “Lão thất, ngươi sử dụng phi liễn đi tới Lương Châu tìm nhị sư huynh ngươi.”

Nếu có Ngu Thượng Nhung giúp đỡ thì chuyến đi này sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Diệp Thiên Tâm nói: “Sư phụ, hay là để đồ nhi đi cùng thất sư đệ đến Lương Châu. Đồ nhi từng đi khắp Đại Viêm, đi qua Tây Vực, vượt đường Lâu Lan. Nếu dùng phi liễn thì quá mức rêu rao, mục tiêu lớn dễ khiến dị tộc chú ý, vô cùng nguy hiểm.”

Lời Diệp Thiên Tâm nói cũng có lý. Có nàng đi cùng, chuyến đi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Thế nhưng Tư Vô Nhai lại nói: “Lục sư tỷ, dù tỷ là bát diệp nhưng thương thế chưa khỏi hẳn, tỷ vẫn nên ở lại thì hơn. Thần Đô cần có sư phụ toạ trấn, huống hồ gì ở Lâu Lan đệ cũng có nhiều tai mắt.”

“. . .”

Tư Vô Nhai nhìn thoáng quá Vu Chính Hải rồi nói: “Sư phụ, thời gian không đợi người, đồ nhi xin cáo lui trước.”

“Đi đi.” Lục Châu phất tay áo.

Tư Vô Nhai điểm nhẹ mũi chân phóng lên trên phi liễn. Xuyên Vân phi liễn kéo theo chiếc đuôi dài vạch một đường trên bầu trời, chỉ trong giây lát đã biến mất trong làn mây.

Đám tu hành giả bên ngoài Thần Đô thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc. Thấy Thập Tuyệt Trận biến mất, lá gan bọn hắn cũng to lên, bèn kéo đến gần Thần Đô tìm tòi thực hư.

Không có quân thủ thành, không có tấm lưới bao phủ bầu trời, không có cung nỏ… Thần Đô hoàn toàn là một mảnh phế tích.

Phòng ốc sụp đổ, thi thể ngổn ngang khắp nơi, máu tươi đầy đất và ruồi nhặng vo ve. Không biết vì sao, đám tu hành giả lăng không lơ lửng đều khe khẽ thở dài.

Cuộc chiến kết thúc, Thần Đô rồi sẽ trọng sinh.

“Rốt cuộc là ai… giành được thắng lợi cuối cùng?”

Đám tu hành giả ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thành. Không ai biết đáp án, cũng không ai dám tự tiện đến gần Hoàng thành, chỉ có thể bay loanh quanh trong Thần Đô.

. . .

Hoàng thành, trong Đại Chính Cung.

Lý Vân Triệu đỡ Thái hậu ngồi xuống. Ngồi đối diện bà chính là chủ nhân Ma Thiên Các, đệ nhất cửu diệp đương thời.

Trong đại diện có rất nhiều văn võ bá quan đang quỳ. Hơn mười vị trưởng lão của hai đại thư viện cũng bị trói chặt, quỳ ở dưới đất.

“Chiêu Nguyệt, con lại đây.” Thái hậu nhìn Chiêu Nguyệt đứng sau lưng Lục Châu.

Chiêu Nguyệt cúi đầu.

“Ai gia không trách con.”

Bà đương nhiên không thể trách Chiêu Nguyệt. Thuở nhỏ Chiêu Nguyệt không ở trong cung, nhưng thời điểm Thái hậu bệnh nặng nàng lại tận tình chiếu cố, nàng đã làm hết trách nhiệm của mình. Ngược lại, Chiêu Nguyệt không hận Hoàng thất đã là hiếm thấy. Thái hậu chỉ sợ nàng thiệt thòi, nào có tâm tư trách nàng?

Ánh mắt Thái hậu dời sang Lục Châu, sau khi quan sát một lúc bèn cảm khái nói:

“Đã lâu không gặp.”

Lục Châu không trả lời bà mà nói thẳng:

“Bên ngoài Đại Chính Cung có mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo, đều là bộ hạ của đồ nhi lão phu…”

“Ai gia biết rõ.”

“Lão phu không đánh giá Lưu Qua, nhưng Lưu Thương từ khi đăng cơ tới nay không màng chính sự, tiêu diệt Bạch Dân rồi vứt sạch xuống sông, lại vớt xương cốt suốt mười năm. Hoàng tử làm loạn cấu kết với dị tộc đại vu, tai hoạ cửu châu. Hoàng thất có kết cục như ngày hôm nay…”

“Đều là gieo gió gặt bão.” Thái hậu chủ động bổ sung mấy chữ, sau đó khẽ thở dài.

Bà quay đầu nhìn về phía văn võ bá quan rồi nói: “Bây giờ nói việc này cũng không còn ý nghĩa… Triều đại thay đổi đó là luật trời. Chỉ cần thiên hạ cửu châu đều được an cư lạc nghiệp thì cho dù thiên hạ đổi thành họ Cơ, ai gia cũng không oán.”

Đám văn võ bá quan quỳ dưới đất hô lớn: “Thái hậu!”

Một tiếng Thái hậu thê lương động lòng người. Nếu thiên hạ này thật sự đổi họ, vậy bọn hắn đều sẽ trở thành nô tài mất nước.

Lục Châu lắc đầu.

Không giống Vu Chính Hải, Lục Châu hoàn toàn không có hứng thú với thiên hạ này.

Nếu đại đồ đệ Vu Chính Hải muốn ngồi lên hoàng vị e rằng cũng phải mất không ít công sức. Chung quy hắn không phải họ Lưu.

Năm vị hoàng tử nay chỉ còn lại tam hoàng tử Giang Ái Kiếm và ngũ hoàng tử. Văn võ bá quan muốn nâng đỡ người nào đăng cơ đều không liên quan đến Lục Châu.

Chỉ là… Vu Chính Hải cực khổ biết bao mới giành được thiên hạ, nếu Lục Châu thay đồ đệ làm chủ chuyện này chẳng phải sẽ làm lạnh lòng Vu Chính Hải?

Thế nên Lục Châu không vội vã ra quyết định mà nhìn về phía các trưởng lão hai đại thư viện và đám văn võ bá quan.

“Những người này xử lý như thế nào?” Lục Châu hỏi.

“Ma Thiên Các muốn xử lý thế nào thì làm thế nấy.” Thái hậu đáp không mấy quan trọng.

“Lão phu hỏi ngươi, tức là tôn trọng quyết định của ngươi.”

Câu nói này khiến các vị trưởng lão hai đại thư viện mừng rỡ như điên, liều mạng dập đầu.

Thái hậu khẽ sửng sốt… Thần Đô đã thất thủ, còn có thể làm gì? Bà quay đầu nhìn đám trưởng lão đang dập đầu ầm ầm, trong lòng tâm phiền ý loạn.

“Kéo ra ngoài xử trảm.”

Vô tình nhất chính là đế vương, là hoàng thất. Từ xưa đến nay đều vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK