Hàng về hàng về, hôm nay thả bom 13 chương, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ! ❤
Kỳ thực từ lúc mới gặp Trần Phu, Lục Châu vẫn không phân biệt được hắn là bạn hay thù.
Nhân tâm khó dò, với địa vị của Trần Phu, nếu từ lúc bắt đầu Lục Châu có thái độ cầu khẩn thì có lẽ đã không gặp được người này. Nhưng bây giờ Lục Châu gặp thuận lợi không ít, xem ra Trần Phu cũng không phải là người cao lãnh khó gần như trong tưởng tượng.
Con người đều có máu “tiện”, càng được nuông chiều thì càng kiêu ngạo, khi làm ngược lại có khi sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ. Tựa như việc theo đuổi nữ nhân, những người xun xoe nịnh nọt nàng thường sẽ không có được trái tim nàng, mà cặn bã nam thì lại trái ôm phải ấp.
Lục Châu thở dài nói: “Giống như ngươi, lão phu cũng có thập đại đệ tử tài năng xuất chúng. Trước kia bọn hắn thần phục trước tu vi của lão phu, nhưng khi đại hạn của lão phu sắp đến, bọn hắn lại ngấp nghé vũ khí, công pháp và bảo bối thượng đẳng của lão phu, ngang nhiên liên hợp với đám danh môn chính phái trong thiên hạ đến thảo phạt lão phu.”
Lời này tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến Trần Phu cảm thấy giật mình. Chỉ có người làm sư phụ mới hiểu được, đồ đệ do mình một tay dạy dỗ lại đi tới bước đường phản bội là chuyện bi ai cỡ nào.
Trần Phu tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Lão phu may mắn đột phá, quét ngang toàn trường, trở thành đệ nhất cửu diệp ở Đại Viêm, sau đó là đệ nhất thập diệp, đệ nhất Thiên Giới Bà Sa, đệ nhất chân nhân…” Lục Châu nói.
“Cho nên ngươi đã nghiêm trị đám đệ tử phản bội kia?” Trần Phu chẳng mấy quan tâm Lục Châu huy hoàng thế nào.
Lục Châu lắc đầu, chậm rãi kể: “Người làm thầy là phải truyền đạo thụ nghiệp. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, hổ dữ còn không ăn thịt con huống chi con người? Từ sau vụ việc đó, lão phu thường xuyên suy nghĩ vì sao nó lại phát sinh.”
“Vì sao?”
“Nắm đấm đương nhiên sẽ khiến người khác thần phục, nhưng không giành được nhân tâm.” Lục Châu thản nhiên đúc kết.
Trần Phu im lặng nhìn biển mê vụ trước mặt. Trầm mặc một lát hắn mới lên tiếng: “Bây giờ quan hệ giữa ngươi và bọn hắn như thế nào rồi?”
“Việc này phải hỏi bọn hắn.” Lục Châu đáp.
Trần Phu ngơ ngẩn.
Hắn nhìn ra được Lục Châu rất tận tâm với đám đồ đệ, từ việc Lục Châu bôn ba đi tìm Phục Sinh Hoạ Quyển đến việc từng tiếng nói hành động của Lục Châu đều chưa bao giờ ám chỉ đồ đệ mình không tốt, có chăng cũng chỉ là tự ngẫm lại bản thân sai ở chỗ nào.
Trên đời này không có học sinh bất trị, chỉ có lão sư không biết cách dạy mà thôi.
Trần Phu khẽ than trong lòng… đáng tiếc hắn đã không còn thời gian.
“Nếu có thể, hãy đưa đám đồ đệ của ngươi tới Thu Thuỷ Sơn để luận đạo với đám đệ tử của ta một lần.”
Lục Châu: “?”
“Ta rất tò mò ngươi sẽ dạy dỗ ra loại đồ đệ như thế nào?” Trần Phu cười nói.
“. . .” Lục Châu lườm hắn một cái, “Chờ lão phu tìm được Phục Sinh Hoạ Quyển đã.”
Trần Phu gật đầu đồng ý. “Cũng được.”
Lục Châu chỉ tay vào mê vụ trên đầu: “Ngươi nói Thái Hư ở ngay trên trời phải không?”
Trần Phu lại gật đầu.
Lục Châu trầm giọng nói: “Vậy lão phu tự mình lên trời nhìn xem!”
Vừa nói xong, Lục Châu đạp không vọt lên, toàn thân như một mũi tên bắn thẳng vào màn mê vụ dày đặc.
Trần Phu chấn kinh hô lên: “Không được!”
Lục Châu không để ý tới, trong chớp mắt đã tiến vào làn sương mù. Tầm mắt bị che khuất, hắn không cách nào nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư khứu giác và thị giác, tiếp tục bay trong mê vụ, không ngừng thi triển đại thần thông.
Hắn chợt nhớ tới Ninh Vạn Khoảnh… trong hoàn cảnh này, có dùng mắt nhìn cũng chẳng để làm gì, cảm giác đôi khi còn lợi hại hơn đôi mắt.
Lục Châu không sử dụng thần thông thị giác nữa mà đề cao ngũ giác lục thức, tiếp tục bay lên cao.
Không biết bay được bao lâu, hắn cảm giác nguyên khí trở nên mỏng manh đến cực hạn, tốc độ từ từ chậm lại. Rốt cuộc Thái Hư cao đến cỡ nào? Còn khó hơn lên trời sao?
Vù!
Đúng lúc này, Lục Châu nghe được âm thanh không khí rung động. Một đôi cánh đen ngòm đánh về phía Lục Châu!
Phản ứng đầu tiên của Lục Châu là, cái quỷ gì thế này?
Khi đôi cánh kia đánh tới trước mặt Lục Châu, soạt một tiếng, nó vươn dài ra trăm trượng, lông trên cánh toả ra hàn mang. Vù ——
Vị Danh Thuẫn xuất hiện chắn trước mặt Lục Châu. Bang!
Lục Châu thi triển thủ đoạn của đại chân nhân, không gian tĩnh chỉ, đôi cánh đen dừng lại giữa không trung. Hắn nhân cơ hội sử dụng đại thần thông thuật, tiếp tục bay vút lên cao.
Vù ——
Đôi cánh sắc bén như lợi nhận lại vọt theo chém tới, tốc độ nhanh đến mức muốn xé rách không gian.
Lục Châu lại gọi ra Vị Danh Thuẫn, nhưng lần này hắn bị đánh bay!
Đối phương rất mạnh. So sánh với Hỏa Phượng, lực lượng của con hung thú này chỉ có hơn chứ không kém.
Không gian, nguyên khí, không khí đều bị áp chế. Nó cường đại hơn xa dự đoán của Lục Châu.
Khi hắn còn đang suy tư nên thoát thân bằng cách nào, sau lưng lại truyền đến tiếng động. Một cái cánh khác lại chém tới.
Hộ thể cương khí Lục Châu vừa gọi ra bị nó chém nát thành mảnh nhỏ, Lục Châu xoay người đánh ra vô số chưởng ấn, toàn bộ đánh trúng cánh đen.
Đáng tiếc nó vẫn không lùi về sau dù chỉ một chút.
“Chỉ là một cặp cánh, làm gì được lão phu!” Lục Châu tức giận.
Lòng bàn tay xuất hiện một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, thẻ vỡ vụn, một vòng xoáy hình thành khiến chưởng ấn lớn lên ngàn vạn lần, kim quang chói lọi đập về phía đôi cánh đen.
Oanh!
Trong mê vụ truyền ra tiếng kêu chói tai vang vọng đến chân trời, như thể bất kỳ chỗ nào trong bí ẩn chi địa cũng có thể nghe được tiếng kêu thảm này. Đám hung thú trong Ngung Trung sợ hãi chạy trốn tứ tán.
Một Kích Chí Mạng có hiệu quả. Con hung thú này hẳn là thánh thú, mà còn là thánh thú có nhiều Mệnh Cách Chi Tâm.
Hung thú ăn đau, quay đầu bay đi rồi biến mất trong làn mê vụ.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên không trung, áp lực càng lúc càng lớn. Khi hắn còn đang do dự có nên trở về hay không, một thân ảnh bỗng xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
“Đi mau!”
Là Trần Phu.
Trần Phu bắt lấy cổ tay Lục Châu, dùng lực lượng quy tắc tuyệt đối để xé rách không gian, vượt qua vòng xoáy, rời khỏi hắc ám.
Chương 1717
Vù!
Sau một khắc, hai người xuất hiện trên một ngọn núi tại Ngung Trung.
Hai mắt Trần Phu trợn trừng, thở phào một tiếng rồi buông tay Lục Châu ra. “Hay cho một con Cửu Trảo Hắc Ly.”
Lục Châu vừa thoát khỏi mê vụ, áp lực biến mất, nguyên khí khôi phục, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều. So với mê vụ, bí ẩn chi địa quả thực là thiên đường.
“Cửu Trảo Hắc Ly?”
“Đây là một loại hung thú cường đại do Thái Hư nuôi dưỡng, là nòi giống còn sót lại từ thời thượng cổ. Nó vốn là một loại trùng, về sau hoá thành hắc ly rồi mọc thêm hai cánh, biến thành rồng.” Trần Phu nói.
“Rồng?”
Lục Châu thầm nghĩ, gọi nó là Hắc Ly vẫn tốt hơn, rồng trong mắt Lục Châu không giống như thế!
“Hắc Ly cực kỳ mạnh mẽ, chức trách của nó là bảo vệ Thái Hư không bị nhân loại và hung thú bên dưới tiếp cận. Hành động vừa rồi của ngươi là rất nguy hiểm.”
“Nó có mấy trái tim?” Lục Châu hỏi.
“Hẳn là sáu viên…”
Sáu viên, chậc chậc. Lục Châu tiếc rẻ nói: “Nó đúng là rất mạnh.”
“Bởi vậy, ngươi quá lỗ mãng.” Trần Phu nói.
Lục Châu cũng biết hành vi vừa rồi là lỗ mãng, chỉ là hắn có cả triệu điểm công đức, còn có bốn tấm Một Kích Chí Mạng nên mới không sợ.
Nghĩ lại bỗng cảm thấy tiếc rẻ, Lục Châu thấp giọng nói: “Có lẽ vừa rồi nên giết chết nó.”
Trần Phu hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì.” Hắn mà nói ra, nhất định sẽ bị Trần Phu cho rằng đang khoác lác.
Trần Phu nhìn Lục Châu rồi nói: “Nếu ta không đoán sai, ngươi đang che giấu tu vi đúng không?”
“? ? ?”
“Tại Thu Thủy Sơn ta từng cảm ứng tu vi của ngươi. Có một số việc ngươi không thể che giấu được.”
Việc này… Lục Châu cũng không biết nên giải thích như thế nào. Hắn huỷ bỏ hiệu quả của Thẻ Dịch Dung.
Gương mặt thật lộ ra, Trần Phu không bất ngờ quan sát Lục Châu một lát, càng thêm chắc chắn vào suy đoán của mình.
Hắn thở dài một tiếng: “Đã thật lâu tu hành giới không xuất hiện một người nào cho ra dáng. Nhiều năm qua, người có thiên phú không tồi đều bị Thái Hư đưa đi.”
“Vì sao Thái Hư phải làm thế?”
“Duy trì cái gọi là cân bằng… Các bậc tiên hiền đã đúc kết ra mấy loại quy tắc, trong đó có quy tắc cân bằng là thứ buồn cười nhất.” Trần Phu đáp.
“Cân bằng?”
“Thái Hư dùng Cán Cân Công Chính làm chuẩn tắc, nếu nó nghiêng sang một phía tức là mất cân bằng. Nếu nghiêng nhẹ, Thái Hư sẽ phái người đi tiêu diệt nhân tố mất cân bằng đó, nếu nghiêng nhiều, Thái Hư sẽ mặc kệ nhân loại và hung thú chém giết lẫn nhau. Thế giới sau khi đại chiến sẽ càng thêm ổn định và cân bằng.”
Lục Châu lắc đầu khinh bỉ: “Thật là buồn cười.”
“Điểm buồn cười không chỉ có như thế. Thái Hư tự xưng mình là người ở trên cao, vì duy trì cân bằng, bọn hắn xem sinh linh trong cửu liên như cỏ rác. Nay hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nặng, Thái Hư còn có thể nhân cơ hội này để tiêu diệt đám xương cứng trong cửu liên.”
Lục Châu nghe vậy, nhíu mày nói: “Vậy vì sao bọn hắn không ra tay với ngươi?”
Trần Phu hừ khẽ một tiếng: “Ta rất chán ghét cái đám Thái Hư luôn cho là mình đứng trên cao đó. Trước kia để trở thành Thánh nhân, ta đi khắp trời nam đất bắc, đi khắp cửu liên. Và ta đã phát hiện một chuyện vô cùng thú vị…”
“Chuyện gì?”
“Bọn hắn không sợ hiện tượng mất cân bằng, cái bọn hắn sợ là thiên địa sụp đổ.”
Lục Châu nói: “Hiện tượng mất cân bằng rồi sẽ kết thúc, nhưng thiên địa một khi sụp đổ thì sẽ không cách nào cân bằng nữa.”
Trần Phu gật đầu:
“Đúng vậy, cho nên sau khi ta bình định tịnh đế thanh liên để cho thiên hạ được thái bình, ta đã dùng việc chém đứt địa giới để uy hiếp, khiến đám người Thái Hư phải nhượng bộ.”
“Chém đứt địa giới?” Lục Châu kinh ngạc.
“Cửu liên đều có đường thông tới bí ẩn chi địa, mà điểm liên thông đó lại là địa phương chật hẹp nhất. Sau khi bọn hắn chịu nhượng bộ, chúng ta đạt thành hiệp ước. Điều kiện là ta vĩnh viễn phải lưu lại tịnh đế thanh liên, không được rời đi.”
“Nhưng bây giờ ngươi đang rời đi.”
“Hiện tượng mất cân bằng nặng nề như vậy, Cán Cân Công Chính hẳn đã nghiêng lệch rất nhiều, thêm ta cũng chẳng tính là bao, không cần phải lo lắng.” Trần Phu nhún vai.
“Vậy đoạn thời gian này ngươi có thể ra ngoài giải sầu một chút.” Lục Châu nói.
“Không cần thiết.” Trần Phu lắc đầu.
Lục Châu nghĩ tới một việc bèn hỏi: “Lão phu rất hiếu kỳ, người tự do có thể chạy khắp nơi như vậy, vì sao không lưu lại một số manh mối để các thế giới nhỏ yếu hơn biết được bí mật về thế giới bên ngoài?”
Trần Phu cười ha hả: “Đương nhiên là có, nhưng có người nào tin đâu? Vả lại điều này sẽ dẫn tới rất nhiều nhân tố không xác định. Để bọn họ tự mình tìm tòi sẽ tốt hơn.”
Nhớ lại lời Trần Phu nói, Lục Châu hỏi lại: “Vậy khu vực liên thông đến bí ẩn chi địa là hẹp nhất?”
“Nếu có thời gian, ngươi hãy đến Vô Tận Hải một chuyến. Bên đó không bị mê vụ che chắn, ngươi đứng từ đó quan sát cửu liên, sẽ có phát hiện mới.”
Lục Châu đúng là chưa từng chú ý tới điểm này, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
“Nói như vậy, cửu liên nhất định phải tồn tại, nếu thiếu đi một đều sẽ mất cân bằng vĩnh viễn?” Lục Châu phỏng đoán.
Trần Phu gật đầu, không nói gì nữa.
Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung cũng không có gì đáng xem, Lục Châu đã đánh mất suy nghĩ muốn tìm tòi thực hư. Đợi hôm nào có đầy đủ thẻ Một Kích Chí Mạng lại đến thử một lần.
Hai người rời khỏi Ngung Trung, trở về phù văn thông đạo.
Đứng trong phù văn thông đạo, Trần Phu nói: “Sở dĩ ta mang ngươi đi nhìn những thứ này là vì ta thưởng thức tiềm lực của ngươi.”
“Quá khen.”
“Cho tới bây giờ ngươi còn muốn che giấu tu vi?” Trần Phu nhẹ nhàng cười nhìn Lục Châu.
“. . .”
Tu vi đại chân nhân của lão phu rất mất mặt sao? Lục Châu cũng không biết nên giải thích thế nào.
Trần Phu xua tay nói: “Thôi, ta hiểu được ngươi.”
Phải không?... Lục Châu còn chưa kịp nói gì, quang mang đã sáng lên, hai người trở lại Đại Hàn.
. . .
Trên Thu Thủy Sơn.
Yến Mục và Hoa Dận đang nói chuyện câu có câu không.
“Hắn là bằng hữu của ngươi, tu vi có vẻ rất cao, ngay cả gia sư cũng phải lễ nhượng ba phần… Ta còn chưa từng thấy sư phụ nhường nhịn ai như thế.” Hoa Dận nói.
Chương 1718
“Đại tiên sinh, Thánh nhân vì sao lại không tức giận?” Đến bây giờ Yến Mục vẫn không lý giải được.
Hoa Dận liếc hắn một cái rồi đáp: “Chẳng trách Lạc Hà Sơn của ngươi lại bị người khác bắt nạt, ngay cả Thất Tinh Kiếm Môn cũng có thể leo lên đầu ngươi giễu võ giương oai. Nếu không nhờ vị tiền bối này, đến tư cách nói chuyện với ta ngươi cũng không có!”
Yến Mục sững sờ. Lời răn dạy của Hoa Dận có chút đạo lý.
Hồi tưởng lại trên đường đi Lục Châu đã giúp hắn không ít, Thánh nhân đã không ngại thì người được nhận ân huệ như hắn sao lại vô ơn tới mức coi thường người khác?
Đúng lúc này, thân ảnh hai người xuất hiện bên ngoài Thu Thủy sơn đình.
Hoa Dận lập tức khom người nói: “Sư phụ, tiền bối.”
Yến Mục khoa trương quỳ xuống đất dập đầu: “Bái kiến đại thánh nhân. Bái kiến tiền bối.”
Trần Phu không để ý tới Yến Mục mà ôn hoà nói với Lục Châu: “Mời.”
Lục Châu tiến vào lương đình. Hai người ngồi xuống uống trà một lúc, sau đó Lục Châu đứng lên nói:
“Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Lão phu trước nay không dễ dàng nhận ân huệ của người khác, nhưng ngươi là người đầu tiên.”
Trần Phu xua tay nói: “Nào dám nào dám, chỉ cần ngươi đến, vị trí đối diện Trần Phu ta luôn chào đón ngươi.”
“Sau này còn gặp lại.”
“Sau này còn gặp lại.”
Hư ảnh Lục Châu loé lên rồi biến mất.
Trần Phu không rời đi mà ngẩng đầu nhìn lên mê vụ, lẩm bẩm nói: “Trường giang sóng sau đè sóng trước, trên người hắn có cỗ lực lượng đặc thù, chỉ mong đời này ta còn có thể nhìn thấy Thái Hư trở lại nhân gian.”
Hoa Dận, Yến Mục: “? ? ?”
Trần Phu quay đầu nhìn về phía Yến Mục, hỏi: “Ngươi là gì của hắn?”
“Việc này, việc này…”
“Bọn hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng là lần đầu gặp mặt.” Hoa Dận đã hiểu rõ, bèn giải thích.
“Lần đầu gặp mặt?” Trần Phu lộ vẻ tiếc nuối, “Vốn định thu ngươi vào sơn, nhưng thôi… tiễn khách.”
Yến Mục: A?
Hoa Dận khom người gật đầu: “Đồ nhi tiễn hắn xuống núi.”
Không bao lâu sau, hai người rời khỏi Thu Thủy Sơn.
Yến Mục vốn định nói vài câu với Hoa Dận, nhưng không ngờ Hoa Dận chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn, đầu không ngoảnh lại, trực tiếp trở về bình chướng.
Lời đến khoé miệng, Yến Mục đành phải nuốt vào. Hắn thở dài một tiếng, ảo não nói: “Đắc tội đại thánh nhân còn biết làm sao. Chỉ còn cách tìm đến Lục tiền bối!”
Yến Mục nhìn trái nhìn phải, thừa dịp không ai chú ý, cấp tốc lao về phía tây.
. . .
Lục Châu bay trở về theo hướng phù văn thông đạo, hắn đã tìm được Phục Sinh Hoạ Quyển, tâm tình không còn nóng vội như trước.
Trên đường phi hành, hắn nhớ tới Giảng Đạo Chi Điển, bèn lấy ra xem một chút. Nhìn từ bên ngoài, trông nó chẳng có gì kỳ lạ.
“Giảng Đạo Chi Điển… Phương pháp phục sinh thật sự cất giấu trong này sao?” Lục Châu càng lúc càng hiếu kỳ.
Nghĩ ngợi một lát, hắn điều động nguyên khí tiến vào hoạ quyển.
“Truyền đạo cái gì, tất cả đều là nói hươu nói vượn!”
“. . .”
Lại là giọng nói quen thuộc đó.
Ý thức Lục Châu trôi nổi trong thiên địa bên trong hoạ quyển. Xung quanh là một màu đen kịt, lực lượng Thiên Tướng trôi nhàn nhạt trong không trung.
“Một phương chúa tể có thể điều khiển một phương thiên địa.” Lục Châu lại nghe được giọng nói kia.
“Một thần thông, một bức tranh, một cành cây ngọn cỏ, một bông hoa… đều là một thế giới.”
“Sinh chính là tử, tử chính là sinh.”
“. . .”
Trong bức hoạ toả ra một cỗ lực lượng vặn vẹo như muốn xé rách ý thức Lục Châu.
“Quay lại là bờ!”
“Cái gì là đạo, cái gì là ma, cái gì là bờ? Toàn là c.ứt chó!”
Vù!
Cảm giác xé rách càng lúc càng cường đại, Lục Châu bèn thu hồi ý thức.
Trong khoảnh khắc trở lại thế giới bên ngoài, nguyên khí của Lục Châu bị hao hụt một nhịp, hắn rơi xuống khoảng trăm trượng mới từ từ ổn định lại thân hình.
“Lực lượng thật là cường đại.” Lục Châu nhìn Giảng Đạo Chi Điển trong tay, “Chẳng lẽ đây là bí pháp mà Lục Thiên Thông muốn truyền lại cho thiên hạ?”
Nhưng rất nhanh hắn đã lắc đầu, phủ định suy nghĩ này. m thanh đó không phải là giọng của Lục Thiên Thông.
Lục Thiên Thông là một vị chân nhân truyền kỳ của hắc liên giới, nhưng lực lượng ẩn chứa trong Giảng Đạo Chi Điển lại càng không đơn giản.
“Thôi, trở về trước đã.” Tư Vô Nhai hiện đang ở trong giai đoạn nguy hiểm nhất, trở về rồi nghiên cứu tiếp.
Lục Châu thu hồi Giảng Đạo Chi Điển, vừa định rời đi thì phương nam và phương bắc đột nhiên xuất hiện vô số tu hành giả vây kín.
Lúc này, một giọng nói truyền tới: “Xin dừng bước.”
Lục Châu không thèm để ý. Ngươi bảo dừng thì ta phải dừng?
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện cách đó ngàn trượng. Khi quay đầu nhìn lại, có hai thân ảnh đang không vội không chậm tiến tới, một nam một bắc.
Tu vi này tối thiểu là chân nhân.
Chờ hai người đến gần, Lục Châu mới chú ý thấy bọn hắn đều mặc thanh bào.
Trung niên nam tử đứng phía nam chắp tay nói với Lục Châu: “Tham kiến Lục tiền bối.”
Sau đó người trẻ tuổi đứng phía bắc cũng chắp tay: “Tham kiến Lục lão tiên sinh.”
Lục Châu cảm thấy kỳ quái. Sao hai người này lại biết hắn họ Lục, còn ra vẻ như là người quen.
“Các ngươi biết lão phu?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Vãn bối là Lương Ngự Phong, nhị đệ tử dưới trướng đại thánh nhân.”
“Vãn bối là Vân Đồng Tiếu, tứ đệ tử dưới trướng đại thánh nhân.”
Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu. Thì ra là đệ tử của Trần Phu, hẳn là đồng tử bên cạnh Trần Phu đã truyền tin cho bọn hắn.
Lương Ngự Phong vội vàng nói: “Vãn bối không cố ý muốn cản đường lão tiên sinh, chỉ là vãn bối muốn bày tỏ lòng hiếu tâm, nhưng sư phụ lão nhân gia người lại bế quan quanh năm, không cho đám vãn bối có cơ hội. Cho nên…”
“Muốn thể hiện lòng hiếu tâm thì cứ đi tìm sư phụ ngươi, tìm lão phu làm gì?”
Lương Ngự Phong bất đắc dĩ nói: “Sư phụ người rất cứng rắn, không muốn gặp chúng ta. Lão tiền bối, khí sắc của sư phụ ta trông như thế nào?”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. ‘Khí sắc’ mà bọn hắn hỏi tới chỉ e không phải là sắc mặt Trần Phu.
Đổi lại là một người khác sẽ không nghe ra ý tứ của bọn hắn. Nhưng Lục Châu lại biết rõ đại hạn của Trần Phu sắp đến.
“Nghe không hiểu lời lão phu nói?”
“Hả?”
“Các ngươi trực tiếp đi tìm Trần Phu là được. Cáo từ.”
Chương 1719
Hai người này thoạt nhìn cũng không phải là loại đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời. So sánh với đám người âm hiểm này, Lục Châu lại thích kiểu như lão bát hơn. Tuy rằng hắn trông có vẻ là bùn nhão không trát được tường, nhưng tâm tính không tệ, đối xử với đồng môn cũng rất tốt.
Phẩm hạnh quan trọng hơn tu vi.
Lúc này, đám tu hành giả lít nha lít nhít từ hai phía kéo tới đứng sau lưng Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu, số lượng lên đến hơn vạn người.
Lương Ngự Phong lại chắp tay nói: “Lão tiên sinh, xin hãy giúp ta. Nếu không phải vì bất đắc dĩ thì ta cũng không làm như thế này đâu.”
Câu nói này rốt cuộc khiến Lục Châu giận dữ. Hắn nhớ tới bộ dáng lão nhân tuổi đã xế chiều của Trần Phu, vô cùng đồng cảm, lập tức quát lớn:
“Nghiệt đồ bất hiếu, sư phụ ngươi không nguyện ý gặp ngươi, nhất định là vì ngươi đã làm chuyện gì không đúng.”
“Việc này…”
Lục Châu lại gặng hỏi: “Có phải các ngươi đang chờ Trần Phu đến đại hạn hay không?!”
“. . .”
Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu trợn trừng mắt, trong lòng kinh hãi.
Giây phút chấn kinh ngắn ngủi qua đi, Lương Ngự Phong tức giận nói: “Lão tiên sinh, vãn bối kính trọng ngươi là khách nhân của gia sư, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể nói năng lỗ mãng như vậy!”
Vân Đồng Tiếu cũng hùa theo: “Người đến vốn là khách, nhưng dựa theo quy củ của Đại Hàn, kẻ ngoại lai đến nơi này đều bị xử trảm, nếu không nể mặt gia sư thì ngươi đã đi không được!”
Lục Châu vừa lắc đầu vừa cười trầm thấp: “Chẳng trách thái độ Trần Phu lại đột nhiên thay đổi.”
Hai người nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau.
Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu thay sư phụ các ngươi, giáo huấn các ngươi một trận.”
Lực lượng Thiên Tướng bám vào lòng bàn tay, Lục Châu tung ra một chưởng đánh về phía Lương Ngự Phong.
“Đại Thành Nhược Khuyết!”
Lương Ngự Phong đầy tự tin đối chưởng, nhưng chưởng ấn của Lục Châu đột nhiên xé rách không gian, trong chớp mắt đã ập vào người hắn.
Ầm!
Lương Ngự Phong như bị sét đánh, thân ảnh văng ngược ra sau ngàn mét.
Vân Đồng Tiếu chấn kinh, hư ảnh lập tức lùi về sau, phất tay ra hiệu. Hơn vạn tên tu hành giả lập tức nhào tới.
Lục Châu bay lên giữa không trung, lòng bàn tay đánh xuống. Thời Chi Sa Lậu, lực lượng Thiên Tướng!
“Định!”
Hơn một vạn người lập tức bị đình chỉ giữa không trung. Thời gian kéo dài chưa tới ba giây, Lục Châu đã đánh ra hơn vạn chưởng ấn!
Khi hiệu quả của Thời Chi Sa Lậu được giải trừ, toàn bộ đám tu hành giả kể cả Vân Đồng Tiếu đều bị đánh bay ra ngoài, rơi thẳng xuống đất.
Hoàn toàn không có sức phản kháng.
. . .
Trùng hợp là, cách đó hơn ngàn mét, Yến Mục nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân ngây ra như phỗng.
Hắn cũng có tu vi hai Mệnh Quan, có thể nhìn rõ ràng toàn bộ vạn người đều bị đánh rơi như lá rụng mùa thu, không khỏi tròn mắt. “Lục… Lục tiền bối?”
“Lương Ngự Phong?”
“Vân Đồng Tiếu?”
Hồi tưởng lại biểu hiện của Lục Châu, đầu tiên là không coi Hoa Dận ra gì, lại có thể hoàn mỹ tránh né ba chiêu của đại thánh nhân Trần Phu. Nay hơn vạn tu hành giả cùng Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu đều không chịu nổi một chiêu của hắn…
Nghĩ tới thái độ của Trần Phu, Yến Mục rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ.
“Ta hiểu rồi, chân nhân không thể nhìn tướng mạo! À không, Thánh nhân không thể nhìn tướng mạo!”
Chát!
Yến Mục vung tay tự tát mình một cái, nổi giận mắng: “Yến Mục ơi là Yến Mục, ngươi dù gì cũng là môn chủ Lạc Hà Môn, sao lại không có chút ánh mắt nào như thế? Gặp được đại thánh nhân liền mất đi lý trí, mất đi năng lực suy nghĩ và phán đoán, thật là đồ ngu xuẩn mà!”
Một cao nhân như vậy ở bên cạnh mình mà hắn lại luôn dòm ngó chỗ khác.
. . .
Một chiêu qua đi, Lục Châu quan sát đám người.
Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu ngẩng đầu nhìn Lục Châu, kinh ngạc không thôi, cấp tốc đưa ra phán đoán:
“Là đại chân nhân nắm giữ thánh vật!”
Loại thực lực và tu vi này đã không kém gì Thánh nhân.
Lục Châu cao giọng nói: “Trần Phu sống lâu như vậy, các ngươi có tâm tư gì sao hắn có thể không biết.”
Hai người lập tức xấu hổ.
“Nể tình Trần Phu, lão phu nương tay với các ngươi. Đồng thời lão phu cũng cho các ngươi một lời khuyên.”
Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu trở nên trung thực hơn rất nhiều, đành chắp tay nghe mắng. “Mời tiền bối nói.”
“Chân thành đối đãi.”
Lục Châu bỏ lại bốn chữ rồi vẫy tay. Trên không trung, Bạch Trạch mang theo khí tức điềm lành bay xuống.
Đám người tròn mắt kinh ngạc. “Bạch Trạch?!”
Lục Châu đứng trên lưng nó, vọt về phương xa. Yến Mục đứng cách đó ngàn mét vội vàng đuổi theo, dùng hết sức hô to: “Lục tiền bối, chờ ta với!”
Đáng tiếc đã chậm. Thân ảnh Lục Châu khuất vào trong mây, không thấy đâu nữa.
Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu nhìn nhau, đồng thời thở dài một tiếng.
“Chân thành đối đãi?”
“Chúng ta còn chưa đủ chân thành hay sao?” Lương Ngự Phong khó hiểu nói.
“Ta xưa nay đều thẳng thắn với sư phụ, chỉ thiếu chút móc cả tim ra!” Vân Đồng Tiếu nói.
Ánh mắt Lương Ngự Phong nhìn hắn đầy cổ quái: “Lão tứ, chỉ sợ ngươi móc ra tim đen.”
“Nhị sư huynh, đều lưu lạc tới mức này cần gì nói xấu nhau?” =.=
Hai người thở dài nhìn đám đồng bọn cũng té đầy đất. Lương Ngự Phong vuốt ngực nói: “Người này rốt cuộc là ai, sao lại mạnh như thế?”
“Rất khó phân biệt. Cương khí có màu vàng kim, thánh vật cực phẩm có màu u lam, thủ đoạn của đại chân nhân quả nhiên không bình thường. Hầy, chúng ta bị ngăn cách quá lâu, có lẽ ngoại giới đã phát triển tới mức bỏ xa chúng ta rồi.” Vân Đồng Tiếu nói.
“Sư phụ đã ước định với Thái Hư, không thể rời khỏi nơi này. Ta buồn bực nhất là, rõ ràng trong ước định đâu có nhắc tới chúng ta, nếu cứ tiếp tục ở lì nơi này cũng chẳng phải biện pháp. Chúng ta không ra ngoài, người ta cũng sẽ tiến đến. Hôm nay chính là ví dụ tốt nhất, đừng để khi đại quân ép đến biên giới mới giật mình hối hận không kịp.” Lương Ngự Phong nói.
“Nhị sư huynh nói có lý. Hơn nữa, lỡ như ngày nào đó sư phụ không may…”
“Suỵt ——”
Sắc mặt Lương Ngự Phong ngưng trọng, cau mày liếc nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy Yến Mục, hắn hạ giọng nói: “Đừng có nói lung tung.”
Vân Đồng Tiếu gật đầu.
Chương 1720
Yến Mục không đuổi kịp Lục Châu, đành phải từ bỏ. Vừa định xoay người rời đi thì Lương Ngự Phong đã lao tới hỏi: “Các hạ là?”
Yến Mục nói: “Bái kiến nhị tiên sinh. Ta là môn chủ Lạc Hà Môn Yến Mục.”
“Ngươi biết vị tiền bối kia?”
Yến Mục vốn định kiêu ngạo giới thiệu một phen, nhưng nghĩ lại vừa rồi Lục Châu dùng một chiêu đánh bay bọn hắn, lỡ như bọn hắn tức giận trút lên đầu mình thì hậu quả khó mà lường nổi, thế là hắn bình tĩnh đáp:
“Không quen biết.”
“Không quen thì hô to gọi nhỏ cái gì? Cút!!” Lương Ngự Phong trầm giọng nói.
Yến Mục: ?
Vân Đồng Tiếu thấy hắn còn đang thất thần, lập tức nói: “Còn không mau cút đi?”
Yến Mục khóc không ra nước mắt, quay người chạy mất.
Lương Ngự Phong thở dài nói: “Không ngờ ngoại giới lại có đại nhân vật bậc này.”
“Sợ là không chỉ có một người.” Vân Đồng Tiếu nói.
“. . .”
Tịnh đế thanh liên đã rất lâu không đi ra ngoài. Các thế lực trong Đại Hàn đều tuân theo quy củ của đại thánh nhân.
Lương Ngự Phong nhìn theo hướng Lục Châu biến mất, lẩm bẩm nói: “Phù văn thông đạo vẫn còn ở đó…”
“Nhị sư huynh, không được đâu!” Vân Đồng Tiếu giật mình nói.
“Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
Hai người lại thở dài, chờ đám người dưới trướng lăng không bay lên, hơn vạn người lại chật vật bay về phía Thu Thủy Sơn.
. . .
Cùng lúc đó.
Quang mang trong phù văn thông đạo sáng lên, Tần Nại Hà từ trong bụi cây khô bay lướt tới chờ đợi.
Quả nhiên hắn nhìn thấy Lục Châu và Bạch Trạch xuất hiện trong thông đạo, lập tức tiến lên nói: “Các chủ.”
Lục Châu gật đầu hỏi: “Mấy ngày nay thông đạo có gì dị thường không?”
“Đều rất yên ổn. Các chủ có gặp được Thánh nhân không?” Tần Nại Hà tò mò hỏi.
Lục Châu nói: “Trần Phu là người phân rõ phải trái, lão phu đã tìm được Phục Sinh Hoạ Quyển.”
Tần Nại Hà mừng rỡ nói: “Thất tiên sinh được cứu rồi!”
“Còn quá sớm để nói vậy, lão phu phải tìm tòi cách sử dụng Phục Sinh Hoạ Quyển đã.” Lục Châu lắc đầu.
Lục Châu còn chưa biết làm sao để dùng nó cứu người. Hơn nữa Trần Phu đã nói, sử dụng Phục Sinh Hoạ Quyển sẽ dẫn tới bị “trời phạt”, mà hình phạt là gì Lục Châu cũng không biết. Chuyện này liên quan đến mạng người, càng cẩn thận càng tốt.
Cứu người khó hơn giết người rất nhiều.
Hai người bay về phía đạo trường Nam Sơn, trời chạng vạng tối, Lục Châu và Tần Nại Hà đã đến nơi.
Nguyên Lang cấp tốc đi báo tin, Tần Nhân Việt vui vẻ tự mình ra nghênh đón.
“Lục huynh!” Tần Nhân Việt cao hứng chào hỏi.
“Hôm nay ta lưu lại đây một đêm.” Lục Châu nói.
“Lục huynh không phải người ngoài, đừng nói là một đêm, huynh muốn ở lại đây thường xuyên cũng được. Mời.”
“Làm phiền.”
Trong đạo trường.
Lục Châu và Tần Nhân Việt nói chuyện phiếm, Tần Nại Hà và những người khác đứng cung kính ở một bên.
Tần Nhân Việt hỏi: “Lục huynh gặp được Thánh nhân rồi? Có thuận lợi hay không?”
Lục Châu khẽ gật đầu: “Coi như thuận lợi, Trần Phu không hề lạnh lùng hay kiêu ngạo như trong tưởng tượng.”
Tần Nhân Việt lộ vẻ kính ngưỡng: “Không được nhìn thấy phong thái của Thánh nhân, thật là đáng tiếc.”
“Ngươi sùng kính Thánh nhân như vậy?” Lục Châu hỏi.
Tần Nhân Việt lập tức ngửi được mùi chua, vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, những người khác sao có thể so sánh với Lục huynh. Thánh nhân là Thánh nhân, chẳng thể so được với tình nghĩa giữa chúng ta.”
“Ngươi nghĩ nhiều. Ý của lão phu là, nếu ngươi muốn gặp Thánh nhân như vậy thì lần sau lão phu dẫn ngươi đi là được.”
Tần Nhân Việt mừng rỡ thốt lên: “Thật sao?” Trông hệt như fan cuồng mê thần tượng.
Tần Nhân Việt vừa hỏi xong đã nhận ra mình thất thố, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Dù gì hắn cũng là chân nhân, thân phận và địa vị không kém, người ủng hộ hắn cũng rất nhiều, sao có thể mất mặt như thế?
Lục Châu lườm hắn một cái, ánh mắt kia như đang nói, fan cuồng như ngươi đúng là hết thuốc chữa.
Tần Nhân Việt ngượng ngùng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Lục huynh nghỉ ngơi đi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi nhanh như chạy trốn. Những người khác cũng lục tục đi theo.
Rời khỏi đạo trường, Tần Nhân Việt nhìn lên bầu trời, thì thào một tiếng: “Thì ra Thánh nhân còn sống.”
Nguyên Lang thấp giọng nói: “Chân nhân, Thánh nhân có tuổi thọ 100.000 năm, Trần Phu đã sống lâu từng ấy năm, có phải đã đột phá rồi không?”
“Không bài trừ khả năng này. Thái Hư không làm gì tịnh đế thanh liên cũng là vì kiêng kỵ Trần thánh nhân.” Tần Nhân Việt thở dài, “Ta luôn cảm thấy một tràng tai nạn sắp kéo đến.”
“Chân nhân đừng quá lo lắng, mặc kệ thế nào, chúng ta cũng thề chết đi theo ngài.” Nguyên Lang nói.
Tần Nhân Việt gật đầu: “Chỉ mong là ta nghĩ nhiều. Mặt khác, chúng ta phải tạo quan hệ tốt với Ma Thiên Các…”
“Tạo quan hệ?” Nguyên Lang gãi đầu. Hắn đã rất cố gắng tạo quan hệ với bên đó, không biết còn phải làm gì.
“Lúc cần thiết, bốn mươi chín kiếm khách có thể đến Ma Thiên Các làm khách, giúp đỡ người ta một chút.” Tần Nhân Việt nói.
“Vâng.” Nguyên Lang gật đầu, “Nhắc mới nhớ, lần trước tứ tiên sinh còn cố ý mời chào ta nhưng ta đã nhã nhặn từ chối. Bốn mươi chín kiếm khách có thể vì Ma Thiên Các làm bất cứ chuyện gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phản bội Tần gia.”
Tần Nhân Việt kinh ngạc nói: “Còn có việc này?”
“Thiên chân vạn xác.”
“Lần sau nếu còn như thế…”
“Xin chân nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau!” Nguyên Lang nắm chặt tay, khẩn trương nói.
“Ý ta là, lần sau nếu còn có loại chuyện tốt này thì nhớ gọi thêm ta.” Nói xong, hư ảnh Tần Nhân Việt loé lên rồi biến mất.
Nguyên Lang: “? ? ?”
. . .
Sáng hôm sau.
Lục Châu cưỡi Bạch Trạch, cùng Tần Nại Hà bay tới chỗ phù văn thông đạo.
Tần Nhân Việt, bốn mươi chín kiếm khách và đám đệ tử Tần gia vui vẻ đi đưa tiễn. Thế trận này khiến Lục Châu nghi hoặc khó hiểu.
“Tần Nhân Việt, ngươi đang chơi trò gì thế?” Lục Châu liếc mắt nhìn hắn.
Tần Nhân Việt cười nói: “Đệ tử Tần gia ai cũng ngưỡng mộ Lục huynh, muốn được nhìn thấy phong thái của Lục huynh thôi, mong huynh đừng để ý.”
Lục Châu khẽ gật đầu, cũng không ngại gì. Hơn nữa đại danh Ma Thiên Các nổi tiếng xa gần, có người kính sợ cũng là bình thường.
“Đều dừng bước đi.” Lục Châu phất tay áo, bước vào phù văn thông đạo.
Tần Nhân Việt hô: “Bốn mươi chín kiếm khách.”
“Có đệ tử.” Bốn mươi chín người lập tức bước ra.