Tập đoàn Đế Cảnh, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thi Vực híp mắt hoa đào câu dẫn lòng người, hai tay khoanh trước ngực nhẹ nắm, lười biếng chuyển động xích đu.
Tiếng nhắc nhở truyền vào từ bên ngoài, khiến anh không nhịn được giương môi cười.
Nụ cười này, ý vị thâm trường, quyến rũ mờ ám đến cực điểm.
Quý trọng tánh mạng, cách xa lừa đảo?
Thi Vực anh, ngược lại muốn đến gần tên lừa đảo này hơn một chút.
Tích tích tích.
Điện thoại cố định trên bàn làm việc đột ngột vang lên, anh im lặng trong chốc lát, tay thon dài nhướn lên một chút, ấn phím nghe.
Điện thoại vừa tiếp thông, tiếng nữ uyển chuyển vang lên.
"Tổng giám đốc, Diệp tiểu thư đã đến rồi."
"Để cho cô ta đi vào."
"Vâng."
Bên kia vừa mới cúp điện thoại, liền có người nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng làm việc.
Chờ mấy giây, thư ký dẫn người đi vào, thức thời lui ra.
"Muốn gặp Thi đại thiếu của chúng ta cũng thật là khó khăn mà!" Giọng nữ dễ nghe vang lên ở trong văn phòng.
Diệp Mân mặc trang phục nghề nghiệp, đường cong dáng người hình S bị bao bọc đến linh lung hấp dẫn.
Thi Vực nghiêng mắt liếc cô ta một cái, vẻ mặt không có chút thay đổi, "Nói đi, chuyện gì."
Diệp Mân nghe tiếng, cất bước tới gần, dán phần bụng ở trên bàn làm việc, "Nói như thế nào thì trước kia chúng ta cũng từng hẹn hò, sao anh có thể lãnh đạm với em như vậy chứ?"
Thi Vực anh tuấn khép văn kiện trước mặt lại, khóe môi tràn ra nụ cười nhạt, "Một tiếng, cũng coi như hẹn hò?"
Đứng thẳng thân thể dán trên bàn lên, Diệp Mân cười đến yêu mị khôn cùng, "Đương nhiên rồi, cho dù là một giây, Diệp Mân em cũng là người trước kia của Thi Vực anh."
Thi Vực giương môi, "Cho nên?"
"Cho nên anh nhất định sẽ tiếp nhận em một lần nữa." Diệp Mân dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh, tràn đầy tự tin.
Thi Vực nhếch môi, con ngươi tĩnh mịch sâu không lường được.
Nào giờ chưa có ai dám dứt khoát như vậy ở trước mặt anh!
"Nếu như cô tới là vì nói những lời nhảm nhí này, vậy thì không thiết."
"Nói nhảm?" Diệp Mân cười khẽ, "Xem ra, về sau em phải học tích chữ như vàng của đại thiếu chúng ta mới được."
"Nói điểm chính."
Ánh mắt lạnh dần, Thi Vực đứng dậy, đưa lưng về phía cô ta, giống như đang cho cô ta một cơ hội nói chuyện cuối cùng.
Thấy thế, Diệp Mân không thể không chuyển chủ đề: "Phương án lần trước ba em từng đề cập ở trong điện thoại với anh, anh đã suy tính thế nào rồi?"
Thi Vực quay đầu lại, liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói: "Nếu có thành ý muốn hợp tác, bảo ông ta đến nói với tôi."
Cảm xúc Diệp Mân có chút thay đổi, nhưng mặc dù là như vậy, cô ta cũng duy trì thanh cao và ngạo khí lúc ban đầu, "Em có thể thay mặt ông ấy nói chuyện với anh."
"Không cần thiết."
"Thi Vực, anh...."
"Cô có thể đi rồi."
Diệp Mân liếc anh một cái, xoay người rời đi.
So với trước khi đến, biên độ tâm tình phập phồng quá lớn.
Thư ký thấy cô ta nổi giận đùng đùng sập cửa đi ra, vì ngại quy củ công ty, cô cũng không thể không đuổi theo, khách khí tiễn Diệp Mân rời đi.
Bởi vì gặp trắc trở, tâm trạng Diệp Mân đương nhiên không tốt đến đâu.
Nhấn cần ga đến tận cùng, một màu đỏ cực kỳ nhanh chóng chạy một đường rời đi.