"Cô là cảm thấy tôi không giống chỗ nào?"
Người đàn ông đột nhiên cất di động lại, tới gần Tô Cửu Y, bởi vì cách quá gần, Tô Cửu Y ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, còn có một mùi hương bạc hà thanh u.
Mà thứ mùi hương này, không có trên người Thi Ngạo Tước.
Tô Cửu Y theo bản năng lui về phía sau, kéo xa khoảng cách với anh ta, mới lên tiếng: "Ngoại trừ mặt, chỗ nào cũng không giống."
Người đàn ông cười, "Thật sao?"
Đúng lúc đó, Tô Cửu Y đột nhiên nhớ tới một chuyện, nếu như người đàn ông này không phải Thi Ngạo Tước, lại có dáng dấp tương tự anh như vậy, vậy thân phận thật sự của anh ta rất có thể là ....
"Anh là Thiên Tước thiếu gia." Cô nói.
Không chỉ một lần nghe được chuyện về Thi Thiên Tước từ chỗ đám nữ hầu, hơn nữa cũng nghe Thi Ngạo Tước nhắc qua một lần, tuy rằng lúc ấy cô không có để ý, cũng không có tận lực đi chú ý đến Thi Thiên Tước, nhưng vẫn liên tưởng đến anh ta.
"Cô quen biết tôi?" Thi Thiên Tước lấy một hộp thuốc lá từ túi quần trong ra, rút một điếu ra đốt lên, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, vừa hút, vừa phun khói từ khóe môi ra.
Khói mù lượn lờ cuốn vào lơ lửng ở phía trên, rất nhanh lại hòa hợp một chỗ với không khí, tiêu tán không thấy.
Tô Cửu Y lắc lắc đầu, "Không quen."
Lời của cô, chọc cười Thi Thiên Tước, "Vậy làm sao cô biết tên của tôi?"
Nghe được lời của anh ta, Tô Cửu Y biết anh ta đây là ngầm thừa nhận thân phận của mình, đồng thời bắt đầu may mắn, may mắn mới vừa rồi mình không có coi anh ta như người đàn ông đó, nếu không liền ngượng ngùng rồi.
"Tôi nghe Tước thiếu nói qua."
"À, thật sao?" Thi Thiên Tước hít một hơi khói, ngửa đầu phun ra một vòng khói, cười nói: "Nhưng tôi cũng là Tước thiếu, làm nữ hầu nhà họ Thi, về sau cô phải xưng hô tôi như thế nào?"
"Tôi gọi anh là Thiên Tước thiếu gia." Tô Cửu Y đã hoàn toàn không ý thức được, mình ở trước mặt Thi Thiên Tước lại là lạnh nhạt như vậy, hoàn toàn khác với khẩn trương, lo lắng, ngượng ngùng khi ở trước mặt Thi Ngạo Tước.
"Không cần." Thi Thiên Tước cười gian, như tên lưu manh, "Tôi muốn cô cũng gọi tôi là Tước thiếu "
Tô Cửu Y nghe tiếng sững sờ một chút, đầu giống như tấm ảnh bị chặt đứt, mất đi năng lực suy nghĩ, "Tôi, cái kia ...."
"Gọi tôi tước thiếu" Anh lại lặp lại lần nữa.
"Không được, không được, không được." Tô Cửu Y lắc lắc đầu, cảm giác gọi anh ta là Tước thiếu thì chính là xem anh ta và Thi Ngạo Tước trở thành một người, làm như vậy, dường như có gì đó không đúng.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Thi Thiên Tước nở nụ cười, ngũ quan hoàn mỹ ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng biểu lộ hình dáng rõ ràng, mỗi một tấc trên mặt anh đều giống như điêu khắc tỉ mỉ ra, không có chút tỳ vết nào.
Tô Cửu Y thất thần một chút, đây cũng là quá giống rồi, nếu như anh ta không cười và không nói gì, hoàn toàn chính là Thi Ngạo Tước thứ hai, sợ rằng đổi lại là bất cứ người nào đều không phân rõ được.
Thi Thiên Tước bấm tắt thiếu, đi một bước đến gần cô, trêu chọc hỏi cô: "Cô hầu gái, cô tên là gì."
Tô Cửu Y vô thức lui về phía sau, hồi đáp: "Tô Cửu Y."
"Tô Cửu Y." Thi Thiên Tước nhớ kỹ tên của cô, cười tà: "Không tệ, dễ nghe."
"Cảm ơn Thiên Tước thiếu gia tán dương." Tô Cửu Y khách sáo trả lời.
"Bảo cô gọi tôi Tước thiếu" Anh nói.
"Tôi ...." Lời của Tô Cửu Y còn chưa ra khỏi miệng, lại đột nhiên bị người cầm cổ tay kéo đến bên cạnh, sau khi cô đứng vững vàng gót chân lập tức ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện người đến là Thi Ngạo Tước, vẻ mặt của anh rất lãnh đạm, quanh thân tản ra khí lạnh rất dọa người.