Tô Cửu Y cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, cô chưa bao giờ ngủ ở bên ngoài hoặc là trên xe của người khác, nhưng tối hôm qua trong ý thức của cô không có kháng cự cơn buồn ngủ đột nhiên tiến đến, có thể thấy được cô thật không có chú tâm phòng bị nào với Thi Ngạo Tước, hơn nữa rất tín nhiệm anh, rất tin tưởng anh.
Nghĩ đến tình cảnh Thi Ngạo Tước ôm cô từ trong xe vào trong phòng mình, Tô Cửu Y đột nhiên cảm thấy những khó chịu mà mình náo loạn ra, còn có mình tức giận với anh vào tối hôm qua, tất cả đều tan thành mây khói.
Dù cho Thi Ngạo Tước đối với cô chính là cấp trên và cấp dưới bình thường, cũng đã có thể đối với cô tốt như vậy, cho nên vô luận như thế nào cô cũng đã thừa nhận rồi.
Cô nhìn nhìn đồng hồ báo thức treo trên vách tường, vừa mới sáu giờ, nhưng trong phòng tắm bên cạnh phòng, hay trong phòng khách đều không có âm thanh, xem ra Thi Ngạo Tước đã sớm ra cửa, hoặc là nói tối hôm qua sau khi đặt cô ở chỗ này liền ra cửa lần nữa.
Cô thở dài một hơi, kéo theo làn váy xuống giường, dưới giường là giày cao gót được cô cởi ra ở trên xe vào tối hôm qua, là Thi Ngạo Tước sau khi đặt cô vào gian phòng lại mang tới từ trên xe.
Tối hôm qua trong xe quá tăm tối không có xem rõ, hiện tại mới phát hiện trên chân quả thật bị giày cao gót mài ra mấy vết rách, hiện tại đang đau, xem ra chỉ có thể đi chân trần thôi.
Cô mang theo giày cao gót thử đứng lên từ giường, mới vừa đi hai bước, lòng bàn chân đau giống như bị kim đâm.
Trong phòng Thi Ngạo Tước đều trải thảm thoải mái rất sang quý, giờ cô dẫm lên trên đã cảm thấy rất không thoải mái, vậy không biết đến trên hành lang lạnh buốt sẽ đau thành bộ dáng gì nữa.
Tô Cửu Y hít sâu một hơi, vẫn là chịu đựng lòng bàn chân không thoải mái, cắn răng đi ra cửa
Vừa mở cửa phòng, Tô Cửu Y liền nhìn thấy Thi Ngạo Tước đang đứng ở ngoài cửa, định mở cửa.
Dưới chân mềm nhũn, cô suýt chút nữa ngã sấp xuống, cũng may kịp thời đỡ khung cửa.
"Tại sao anh đã trở về rồi?" Cô thò đầu ra nhìn bốn phía chung quanh một chút, phát hiện trước mắt còn chưa có nữ hầu rời giường quét dọn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thi Ngạo Tước đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, sau đó bình tĩnh nhàn nhã mở miệng: "Đây là gian phòng của tôi, tại sao tôi không thể trở về?"
"Không phải không phải." Tô Cửu Y vội giải thích nói, "Ý của tôi là không phải anh đi ra ngoài ư?"
"Lấy văn kiện." Anh đẩy tay cô ngăn ở khung cửa ra, sau khi lạnh lùng ném ra ba chữ liền trực tiếp đi vào, lưu lại Tô Cửu Y đang rối loạn.
Qua chưa tới một phút đồng hồ, Thi Ngạo Tước liền đi ra từ trong phòng sách, thấy cô vẫn đứng ở ngưỡng cửa, anh không hiểu nhếch mày lên, hỏi: "Sao em còn chưa đi?"
Tô Cửu Y mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, có chút ngượng ngùng mở miệng nói: "Cái kia.... Cảm ơn anh."
Nhìn đôi gò má trắng nõn của cô nhuộm lên ửng đỏ, Thi Ngạo Tước đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc cô.
Anh nhỏ giọng hắng giọng một tiếng, đi đến trước mặt cô nói: "Cảm ơn tôi chuyện gì?"
"Cảm ơn anh.... Thu lưu tôi." Ánh mắt cô lơ đãng bất định suy nghĩ, suy nghĩ được một từ tương đối phù hợp.
"Ừ." Thi Ngạo Tước nghiêm trang nói, "Ngoại trừ nửa đêm ngáy ngủ nói đá tôi xuống giường, còn lại đều tốt."
Gì?
Tô Cửu Y chợt ngẩng đầu, vẻ mặt khó có thể tin nhìn anh, vô thức lớn tiếng hô: "Tối hôm qua hai chúng ta cùng....!? ~!!"
Thật ra theo ý cô đây không phải trọng điểm, dù sao Thi Ngạo Tước thật sự cũng không làm gì cô, cô chỉ là ngủ quá say, cũng không phải uống nhiều, người khác làm cái gì cô, cô vẫn là có cảm giác, chỉ là ngáy ngủ và nói mớ kia....