Nghĩ tới đây, Thẩm Chanh không nhịn được cong khóe môi lên, cười má lúm đồng tiền như hoa.
Cô lấy số số điện thoại của bà Lý Thẩm Nhi từ trong danh bạ ra, gọi đi.
Bởi vì điện thoại trước đó bị ném hư, cô cố ý làm một thẻ sim điện thoại dự bị, cho nên người liên lạc trước kia, cũng còn ở đây.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, đầu kia truyền đến giọng nói của bà Lý Thẩm Nhi: "Xin chào, ai vậy?"
Bà Lý Thẩm Nhi đối đãi với người ngoài, vĩnh viễn đều là khách khách khí khí, dù chỉ nghe điện thoại, cũng không phải là nghi thức bình thường.
Trước kia lúc ở thành Đô, Thẩm Chanh luôn cố ý tránh né bà Lý Thẩm Nhi, không vì cái gì khác, đơn giản là vì lúc nào bà Lý Thẩm Nhi cũng treo lời giới thiệu đối tượng cho cô ở trên bờ môi.
Hiện tại có một đoạn thời gian không gặp bà ấy, Thẩm Chanh cảm giác có chút nhớ, "Bác Lý Thẩm Nhi, con Chanh Tử đây."
"A? Chanh Tử sao? Khó trách trước đó bác gọi điện thoại cho con không được, hóa ra là đổi số à!"
"Dạ, vâng."
"Chanh Tử, cuối cùng con cũng chịu điện thoại cho bác rồi. Nghe nói con và chồng con đi hưởng tuần trăng mật, như thế nào, vui không, tính khi nào trở lại mời chúng ta uống rượu mừng?"
"Để nói sau."
"Được được, hai người các con nhất định phải chơi vui vẻ đó, cả đời này chỉ kết hôn một lần, đừng lưu lại tiếc nuối gì, về sau sẽ hối hận...."
"Vâng." Thẩm Chanh nhẹ nhàng lên tiếng, trở về chủ đề chính, "Bác Lý Thẩm Nhi, con gặp được Tô San, có lời gì muốn chuyển đạt không."
Tô San nghe được cô nhắc tới tên của mình, còn tưởng rằng trò chuyện với cô là người ái mộ của mình, liền cười cười yêu mị, sau đó dán vào Thẩm Minh càng chặt.
Thẩm Minh nhìn chằm chằm Thẩm Chanh, cảm giác cô gọi cú điện thoại này không chỉ là vì ôn chuyện với người khác, hẳn là còn có khác mục đích, cho nên lòng đề phòng rất mạnh mẽ.
Anh ta tự tay vuốt vuốt tóc Tô San, hôn một cái ở trên trán cô ta, sau đó dụ dỗ: "San San, chuyện ảnh chụp em không cần lo lắng, anh sẽ sai người giải quyết. Em trước về khách sạn, tối nay anh lại tới tìm em."
"Nhưng là.... Minh, hiện tại em đi ra ngoài nhất định sẽ bị chó săn chụp hình...."
"Không có gì, anh bảo vệ sĩ đưa em lên xe, bọn họ chụp cũng không chụp được em."
"Vậy được rồi...." Tô San kiễng chân, nói khẽ bên tai Thẩm Minh, Thẩm Minh liền nhịn cười không được, cúi đầu hôn cô ta một cái, "Em - tiểu yêu tinh này, tối nay anh nhất định thỏa mãn em."
Tô San chui ra từ trong lòng anh ta, đưa ngón tay tới trên môi mình hôn một chút, sau đó dán ở trên miệng Thẩm Minh, "Em sẽ chuẩn bị tốt chờ anh...."
Nhìn thấy cử động thân mật của hai người, nghe ra tính ám hiệu vô cùng mạnh, Thẩm Chanh chỉ cảm thấy trong dạ dày bốc lên một trận, suýt chút nữa nôn ra rồi.
Cũng cảm thấy muốn ói còn có Diệp Tử, cô không phải cảm thấy vị hôn phu của mình chấm mút người phụ nữ khác mà trong lòng không vui, mà là cảm thấy bọn họ thật sự quá ác tâm rồi.
Tô San lướt qua bên người Thẩm Chanh và Diệp Tử, tư thái người thắng đắc ý liếc nhìn các cô, lắc lắc eo nhỏ nhắn đi ra ngoài.
"Quần lót của cô."
Thẩm Chanh tốt bụng nhắc nhở một câu.
Nghe được giọng nói của cô, Tô San lảo đảo một chút, may mắn kịp thời vịn cửa mới không có té ngã trên đất.
"Vậy là sao, không mặc quần lót là thói quen rất xấu đó...." Diệp Tử bồi thêm một câu.
Tô San vốn không muốn để ý tới, nhưng hôm nay cô ta mặc chính là một váy dài hoa nhỏ màu sáng, váy có chút xuyên thấu, bên trong mặc hay không mặc liếc nhìn liền có thể nhìn ra.
Cô ta lấy tay che bộ phận mấu chốt, chậm rãi xoay người.
Ào....
Một ly cà phê nóng giội đến trước mặt, hoàn toàn không có nằm ở trong dự đoán của Tô San.