"Ma bài bạc, lấy hộ khẩu gốc ra."
Thẩm Chanh muốn nhìn một chút, đợi lát nữa ông phát hiện trên hộ khẩu ít đi một người có thể sẽ bị hù chết hay không.
Thẩm Trung Minh không hiểu nhìn cô, "Lấy cái gì?"
Thẩm Chanh không vui liếc nhìn anh một cái, nhấn mạnh một lần: "Hộ khẩu!"
Thẩm Trung Minh càng mơ hồ, "Chơi trò gì vậy?"
Thẩm Chanh nhíu mày, ném một ánh mắt dao găm, "Dựa vào! Đừng làm bộ làm tịch! Hộ khẩu!"
"Con gái, con muốn thứ kia làm gì? Con vẫn chưa gả cho người ta đấy, đã muốn tách ra với cha rồi sao?"
Mẹ nó, não động quá lớn.
Vẻ mặt Thẩm Chanh hắc tuyến, thật không biết nên khen ông hay là chửi ông.
Thẩm Trung Minh vẫn đang rối rắm bởi vì tại sao Thẩm Chanh muốn lấy hộ khẩu, liền thấy cô đã đứng dậy, trực tiếp đi đến phòng ngủ của anh.
Sau khi lục tung một trận, hộ khẩu giấu ở dưới gầm giường bị cô móc ra.
Mở hộ khẩu ố vàng ra....
Tờ thứ nhất, chủ hộ Thẩm Trung Minh.
Tờ thứ hai Thái Thư Nhã, mặt phía trên in con dấu đã mất.
Lúc lật tới tờ thứ ba, tay Thẩm Chanh không cẩn thận run rẩy một chút, Thẩm Mộc, sinh ra vào ngày 8 tháng 9 năm xxxx.
Cô hít vào một hơi thật sâu, khắc chế cảm xúc có chút phập phồng.
Lật tờ thứ tư....
Ở trên trang Thẩm Chanh cô, quả nhiên phủ lên con dấu " Di chuyển" rồi.
Dựa vào!
Người kia thật không phải là người! Lại có thể là sự thật!!
"Thẩm Trung Minh!"
Mới đi tới cửa, Thẩm Trung Minh suýt chút nữa bị âm thanh bén nhọn của cô làm cho vỡ nát màng tai, vội vàng lui ra phía sau một bước, "Con gái, sao vậy?"
Thẩm Chanh không kềm chế được cơn giận chỉ vào phương hướng cửa sổ, "Hàng rào bảo vệ bị người cưa lại không phát hiện gì sao?"
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Trung Minh mới nhìn lại theo phương hướng cô chỉ, không nhìn còn tốt, vừa thấy đã giật mình: "A! Chuyện khi nào, sao cha không biết!"
Thẩm Chanh có loại ưu thương nhàn nhạt, "Cho nên cha càng không biết chuyện hộ khẩu bị người mượn?"
Thẩm Trung Minh kinh ngạc không thôi: "Con gái, con nói gì? Hộ khẩu nhà chúng ta bị trộm!!"
Nói xong, mới chú ý tới hộ khẩu trên tay cô, lập tức liền thở phào nhẹ nhõm, "Không phải hộ khẩu ở trong tay con sao? Con gái, con cũng đừng làm cha sợ, cha đã một bó tuổi rồi, không chịu được hù dọa đâu...."
Thẩm Chanh lạnh lùng nhíu mày, vươn tay ném hộ khẩu qua, "Tự mình nhìn xem."
Thẩm Trung Minh đón được hộ khẩu, không nói không rằng lập tức mở ra xem, vừa nhìn liền suýt bị hù chết, tay run lên, hộ khẩu rơi xuống trên mặt đất.
"Đây đây đây... con gái, sao lại như thế này...."
Ông cúi người nhặt hộ khẩu lên, sắc mặt thay đổi liên tục, đừng nhắc tới có bao nhiêu khó coi rồi.
"Không có việc gì đâu, cùng lắm chính là con chạy tới trên hộ khẩu người khác thôi."
"Gì chứ?
"Con cảm ơn cha."
"Hả? Gì chứ?"
Ầm.... rầm!
Một tiếng vang thật lớn, Thẩm Chanh sập cửa đi ra.
Thẩm Trung Minh đứng nguyên tại chỗ, liếc mắt nhìn cửa phòng vẫn đang lung lay sắp đổ, rồi lại nhìn cửa sổ, cuối cùng nắm chặt hộ khẩu trong tay, ngay cả ngũ quan cũng xoắn lại với nhau.
Đây là chuyện gì vậy?
Xét thấy không hiểu chuyển hộ khẩu là có ý gì, ông dứt khoát khóa chặt cửa, cầm hộ khẩu đi nhà hàng xóm lão Lý.
Lão Lý nghe ông nói chuyện hộ khẩu, liền gọi điện thoại cho con trai làm việc ở ngành công an.
Mười phút sau lão Lý nhận được điện thoại của con trai, trao đổi ngắn gọn vài câu liền cúp điện thoại, quay đầu lại cười với Thẩm Trung Minh, "Lão Thẩm, chúc mừng chúc mừng!"
Thẩm Trung Minh sửng sốt, không rõ nguyên do hỏi, "Chúc mừng gì chứ?"
Lão Lý cười nói: "Chanh Tử nhà ông đây là gả mình ra ngoài đó! Không phải ông còn không biết chứ...."
Ầm....
Sấm sét giữa trời quang tới đột ngột lại mãnh liệt.
Trái tim Thẩm Trung Minh run lên, suýt chút nữa phun một ngụm máu lên trên đất....
.