Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh chẳng qua chỉ giúp đỡ cô một phen, cô liền kéo đến làm xằng làm bậy và xử trí gia pháp rồi?


Trương Bá lau mồ hôi: "Mị thiếu gia, cậu vẫn là nhanh mang tiểu thư Khả Nhi đi đi, say thành ra như vậy, một lát nữa không chừng sẽ gây ra chuyện thiêu thân gì đó."


Bởi vì Trương Bá luôn theo không rời ông cụ, hơn nữa tuổi tác cũng lớn, cho nên người làm trong nhà họ Thi đều rất kính trọng ông.


Đến cả Thi Diệu Quang và Thi Diệu Nam thấy ông, cũng phải khách khách sáo sáo gọi ông một tiếng Trương Bá.


Thi Mị và Thi Khả Nhi là vãn bối, cho nên Trương Bá dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bọn họ cũng là bình thường, dù sao ông đã theo ông cụ lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.


"Đã làm phiền ông, Trương Bá."


Thi Mị khách khí nói cảm ơn, sau đó lôi kéo Thi Khả Nhi bước đi, không ngờ mới đi một bước, Thi Khả Nhi giống như không có xương, mềm nhũn té xuống đất.


May mắn Thi Mị phản ứng nhanh chóng, kịp thời ôm eo của cô lúc cô sắp té ngã xuống đất, kéo cô vào trong lòng.


"Anh lại ôm em...."


Hai má Thi Khả Nhi phiếm hồng, không biết là bởi vì nguyên nhân uống rượu, hay là bởi vì một cử động này mà sinh ra phản ứng.


"Thi Khả Nhi."


Thi Mị nhíu chặt mày, lạnh lùng kêu tên của cô, sắc mặt anh tối tăm, ánh mắt âm u, cao thấp quanh thân trải rộng một tầng khí lạnh cực kỳ dọa người.


"Gọi em làm gì...."


Thi Khả Nhi xụi lơ ở trong lòng anh, vốn là muốn giãy dụa, nhưng cô lại càng ngày càng không có khí lực, chỉ có thể dựa vào trên lồng ngực của anh châm chọc: "Về sau anh quen bạn gái thì không thể ôm phụ nữ bậy biết không, dù là em gái, cũng không được.... Nhất định duy trì khoảng cách với tất cả phụ nữ, không đụng loạn, bất làm loạn, như vậy mới có thể duy trì một đoạn hôn nhân. Anh xem anh, không thích nói chuyện lại không thích cười, vĩnh viễn đều là một gương mặt giá lạnh, phụ nữ nào dám tiếp cận anh chứ? Nếu là thật tìm được bạn gái, phải quý trọng.... Anh phải giao tâm cho cô ấy, giao người cho cô ấy, giao nhà cho cô ấy, giao xe cho cô ấy, giao toàn bộ tiền...."


Không đợi cô nói hết lời, Thi Mị liền chặt đứt lời của cô: "Câm miệng."


Giọng nói của anh rất lạnh lùng, giảm thấp khí ép trong không khí xuống.


"Em không dễ gì mới nói lời trong lòng một lần.... Tại sao anh muốn bảo em câm miệng...." Thi Khả Nhi bất mãn nhìn anh, "Anh, anh có biết như vậy là đang hạn chế quyền tự do nhân sinh của em không, anh.... không cho em nói chuyện, là phạm pháp...."


"Bảo em câm miệng." Thi Mị lạnh lùng liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh bạc đến cực điểm dường như có thể đông người lại thành băng, "Em còn dám nói nhảm một câu thử xem."


Thi Khả Nhi ngửa đầu nhìn anh một lát, sau đó đột nhiên cười, "Bộ dạng này của anh, giống như tổng giám đốc bá đạo.... Thật là đẹp trai!"


Thi Mị: "...."


Tại sao lúc nào cô và anh cũng không có ở trên một đường thẳng song song.


Trương Bá xấu hổ: "...."


Nào có em gái khen anh trai như vậy, tổng giám đốc bá đạo, thật là đẹp trai.... Quá thân mật rồi.


Không biết ông cụ biết rồi, có thể tức giận đến phát bệnh hay không....


Đây chính là anh em ruột đó....


Trương Bá cho rằng, cách trao đổi như bây giờ của hai người đã vượt qua phạm vi anh em bình thường, không ngờ mức độ lớn hơn vẫn còn ở phía sau.


"Anh, em muốn sờ mặt anh một chút...." Thi Khả Nhi hất cằm lên, nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông trước mặt, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, thấy có chút không rõ, vì vậy đưa tay ra, muốn sờ mặt của anh....


Bốp!


Đáng tiếc, tay của cô còn chưa kịp chạm vào khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc, đã bị người đàn ông vô tình đánh rơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK