Nhưng nếu như ngôi sao sáng chói là dùng để tên Tần Nghê để đặt tên, vậy Cố Liên Thành có thể là trộm của người khác hoặc là ăn cắp bản quyền của người khác, tai nạn xe cộ không tra ra chân tướng vào ba năm trước, cũng rất có thể có liên quan tới cô ta.
"Chuyện này em không cần nhúng tay, nhớ kỹ đó."
Nếu như tai nạn xe cộ ba năm trước thật sự có liên quan với Cố Liên Thành, vậy có thể nghĩ ra lòng dạ cô ta sâu đậm bao nhiêu, người phụ nữ như vậy nếu thật bị ép, chỉ sợ sẽ càng làm ra thêm nhiều chuyện đáng sợ.
Ánh mắt Thi Vực lạnh chìm, có chút phức tạp.
Anh tuyệt không cho phép người phụ nữ của mình bị thương, cho nên sẽ không để cho cô đặt chân vào trong đó.
"Ừ, biết rồi."
Thẩm Chanh đáp ứng lời của anh, chẳng qua chỉ là tạm thời qua loa cho qua mà thôi.
Bởi vì cô đã cùng có liên quan đến chuyện này, nếu như muốn toàn thân mà lui, vậy thì nhất định phải tìm ra chứng cứ chứng minh Cố Liên Thành chính là hung thủ sát hại Tần Nghê.
Nếu không thì không chỉ cô, đến cả Thi Khả Nhi cũng sẽ phải chịu dính líu.
Hacker xâm nhập máy vi tính người khác vốn là hành động trái luật, trách cô lúc ấy quá vọng động, nếu như kịp thời dừng lại ý nghĩ này, hoặc có lẽ ngăn cản Thi Khả Nhi, sự tình cũng sẽ không phát triển đến nước này.
Thi Vực đưa tay vuốt vuốt đầu của cô, "Yên tâm, có anh."
Thẩm Chanh ừ một tiếng, không có nói cái gì nữa.
Dùng giao tình của anh và Tần Cận, dù cô không ra mặt, anh hẳn cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan.
Hiện tại, cô chỉ hy vọng chuyện này có thể mau chóng tra ra manh mối, mang hung thủ giết người ra công lý, trả lại một công đạo cho Tần Nghê đã chết, để tất cả mọi người biết, ngôi sao sáng chói là tác phẩm sinh mệnh của cô ấy.
"Đi thôi." Thi Vực đứng dậy, đưa tay dắt tay của cô, tay vừa bị bàn tay của anh bao bọc, Thẩm Chanh liền quay đầu nhìn anh một cái, "Đi đâu?"
"Em quên đánh cuộc của chúng ta rồi?"
Đánh cuộc?
Lúc này Thẩm Chanh mới nhớ tới, lúc vừa bước vào thành cổ, đã định ra một đánh cuộc với anh.
Đánh cuộc chính là, nếu như ông cụ không tiếp nhận cô, về sau mặc kệ trong nhà hay là bên ngoài, tất cả đều nghe anh.
Nếu như ông cụ tiếp nhận cô, anh phải giúp cô xem văn kiện ba tháng, sớm tối mỗi ngày đưa đón cô cùng đi làm, không thể bắt buộc cô bất cứ chuyện gì, nghe truyền liền đến, không cho phép có nửa câu oán hận.
Hiện tại xem ra, thắng thua đã định.
Nếu ông cụ chịu giao vòng tay gia truyền cho cô, vậy thì đại biểu ông cụ đã tiếp nhận cô rồi.
"Có phải ông nội của anh rất hung dữ không?"
Thẩm Chanh cũng rất phối hợp, nhỏ giọng hỏi anh một câu.
Thi Vực nghiêng mắt liếc cô một cái, cười như không cười phun ra một chữ: "Đúng."
Thẩm Chanh: "...."
Đây hoàn toàn là đang nói hưu nói vượn mà!
Thi Vực nắm chặt tay của cô, hạ thấp giọng: "Yên tâm, có anh ở đây, ông ấy sẽ không làm gì em."
"À...."
Thẩm Chanh rầu rĩ đáp lại một tiếng, sau đó đi theo bước chân của anh, mà Thi Vực hoàn toàn không có phát giác được, khóe miệng của cô khơi gợi lên chút nụ cười xấu xa.
Anh lôi kéo cô, bước nhanh đi về phía đại sảnh....
Nhìn thấy Thi Vực đi vào, mấy người làm vây quanh ông cụ lập tức thức thời lùi đến hai bên, nhường ra một lối đi.
Thẩm Chanh cho rằng, người đàn ông bình thường phách lối kiêu căng này, ở trước mặt ông nội của anh, sao cũng sẽ hơi cúi đầu sang quý của anh xuống một chút....
Nhưng sự thật chứng minh, cô nghĩ sai rồi.
Đứng ở trước mặt ông cụ, lưng của anh thẳng tắp, môi mỏng gợi lên nụ cười, vẫn là không ai bì nổi như vậy.
"Tên nhóc Vực." Nhìn đến anh, trên mặt thế sự xoay vần của ông cụ có vẻ tươi cười, "Sao trễ như vậy mới đến."