Cô ta dừng một chút, không đợi Thi Diệu Quang mở miệng, cô lại nói: “Như vậy đi, em thử trước xem....”
Thi Diệu Quang gật gật đầu, “Nhờ vào em.”
Khi Thẩm Chanh về nhà, đã là một giờ.
Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước vừa mới tỉnh ngủ, đang khóc oa oa.
”À, thiếu gia Thiên Tước không khóc nha, lập tức liền bú sữa mẹ!”
”Thiếu gia Ngạo Tước ngoan, không khóc, không khóc....”
Hai người giúp việc chia ra dỗ dành bọn họ, giọng nói nhu hòa, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.
Rất nhanh, người giúp việc còn lại đã làm xong công việc trừ độc cho dụng cụ bú sữa, điều chỉnh nước ấm xong, pha sữa bột tới.
Vừa ngậm đến núm vú cao su, hai tên nhóc kia liền mút chậc chậc.
Thẩm Chanh chờ bọn chúng uống sữa xong, tự mình vỗ nấc cho bọn chúng, lại chơi với bọn chúng hơn nửa canh giờ, mới đi về phòng ngủ trưa.
Nhưng nằm ở trên giường lật qua lật lại, làm sao cũng không ngủ được.
Cuối cùng, cô cầm điện thoại đi ra.
Móc sổ "ông xã" trong sổ danh bạ ra, do dự một hồi gọi đi.
Nhưng mãi cho đến tiếng chuông kết thúc cũng không có người tiếp nghe....
Nắm di động trong tay, cô nhíu nhíu mày.
Vẫn chưa nguôi giận?
Nghĩ, liền soạn một tin nhắn gửi tới.
Nội dung là: “Buổi tối, chờ anh.”
Cô cầm di động đợi hơn hai mươi phút, nhưng không có hồi âm.
Mãi cho đến chín giờ tối, Thi Vực cũng không gọi lại một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn, hơn nữa người cũng không trở về.
Thẩm Chanh dỗ hai đứa nhỏ ngủ, canh giữ hai đứa nhỏ gần 40 phút, đợi cho bọn chúng ngủ say, nhẹ nhàng rón rén rời phòng.
Cô lấy từ bãi đỗ xe ra một chiếc xe, lái ra biệt thự.
Vốn định đi công ty nhìn xem, nhưng lúc lái xe đến nửa đường, cô lại vòng về.
Vợ đi tra xét?
Cô chẳng hề thích loại cảm giác này.
Xe vòng qua mấy cua quẹo, dừng ở bên ngoài một quán bar.
Quán bar Dạ Sắc, nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng.
Ban ngày thì ngựa xe như nước ầm ĩ náo loạn, tới gần ban đêm nhấp nháy ảnh ngược đủ màu, thoát khỏi bộ dáng nguyên thủy nhất của nó.
Khuôn mặt Thẩm Chanh vốn là đã nghiêng nước nghiêng thành, một kiện áo sơ mi trắng, một quần jean màu cà phê, ăn mặc nhanh chóng đơn giản như vậy nhưng lại khiến người ta không dời mắt được, vừa bước vào quán bar liền hấp dẫn không ít ánh mắt.
Thẩm Chanh đi thẳng tới trước quầy bar ngồi xuống, liếc nhìn người pha chế: “Lấy rượu mạnh nhất ra.”
Người pha chế nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn cô một cái, không có lấy rượu theo lời căn dặn của cô, mà là nói: “Mới ra mắt cocktail độ rượu thấp rất được hoan nghênh, có muốn một ly không?”
”Anh nghe không hiểu sao? Rượu mạnh!”
Thẩm Chanh lạnh lùng lặp lại một lần.
Người pha chế thấy không khuyên được cô, liền lấy ra một chai Whisky nồng độ cao, rót một ly để tới trước mặt Thẩm Chanh.
Ai ngờ Thẩm Chanh đưa tay đẩy, ly thủy tinh đụng phải một cái ly khác.
Choang một tiếng.
Ly rượu thủy tinh, bể nát vụn.
Thẩm Chanh lại không thèm để ý chú nào, mở miệng nói: “Lấy bình rượu ra!”
Người pha chế nhìn cô một cái, vẫn là nghiêm chỉnh đẩy bình Whisky đến trước mặt cô, sau đó động tác lưu loát xử lý mảnh vụn thủy tinh trên quầy bar.
Thẩm Chanh cầm mở chai rượu đưa vào trong miệng, uống một hớp lớn.
Rượu mạnh đốt nóng rực từ cổ họng của cô đến trong dạ dày, nhưng sắc mặt của cô vẫn không thay đổi.
Người pha chế bị cách uống rượu của cô làm hoảng sợ một chút, hiển nhiên là cảm thấy có vẻ như không thể tin nổi.
Cách uống rượu mạnh, giống như cách dùng để uống bia.
Loại nồng độ cao như Whisky này, số độ cao, vị rượu tương đối say lòng người nhưng lại không dễ uống, về cơ bản ít ai gọi, chớ nói chi là dùng cách này để uống.