"Ồ!" Bắc Mặc chậc chậc nói: "Khoá trước có nữ tổng thống không tệ, nhưng dùng năng lực bây giờ của em, em cảm thấy trong vòng năm năm em có thể ngồi lên vị trí tổng thống sao? Hiện tại tôi ngược lại muốn nhắc nhở em một câu, nếu như em lại có dính líu với bất kỳ người đàn ông nào khác, tôi sẽ có 1000 cách khiến bọn họ trả giá thật nhiều."
"Anh dám." Thích Cảnh Nhân nói: "Đừng quên thân phận của mình, dù cho nhà họ Bắc các người quyền đại thế lớn, cũng không có cách nào chống lại ba tôi. Anh nói, dùng mạng của tôi để đổi mạng của anh, ba tôi sẽ bỏ ai lấy ai đây?"
"Ha ha!" Bắc Mặc cười ha hả, "Thích Cảnh Nhân em có biết không, tôi rất thích tự tin của em, thích không chịu thua của em, thích cao lạnh cao ngạo của em, thích bộ dạng không để ai vào mắt của em."
"Đáng tiếc tôi không thích anh."
Thích Cảnh Nhân đứng dậy muốn đi, Bắc Mặc đưa tay ngăn cô lại, tiến đến cạnh tai cô nói một câu: "Em có thể không thích, nhưng tôi cũng có thể làm người em thích biến mất trên thế giới này."
Bước chân Thích Cảnh Nhân dừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì." Bắc Mặc trực tiếp lướt qua cô, ngồi đến bên cạnh chủ vị, cầm lấy chén sứ quý hiểm từ trên bàn lên vuốt vuốt, không nhanh không chậm nói: "Thi Ngạo Tước tránh thoát một kiếp, không phải bởi vì có người đỡ đạn thay anh ta, mà là bởi vì trái tim anh ta không ở trên người em. Nhưng.... tên nhóc họ Tần kia có thể sẽ không tốt số như anh ta, nói không chừng, tên đó ra ngoài sẽ bị đâm chết, ngủ sẽ ngạt thở mà chết, ăn cái gì đó sẽ bị độc chết. Tóm lại có rất nhiều cách chết thỏa mãn anh ta, en cũng không cần phải lo lắng."
Thích Cảnh Nhân yên lặng nghe anh ta nói xong, sau đó cười đi đến trước mặt anh ta, bưng một chén trà trên bàn lên để tới dưới mũi ngửi ngửi, đại khái là rất hài lòng với mùi thơm của trà, cô lộ ra nụ cười.
Bắc Mặc trông thấy cô cười, hơi thẫn thờ, nhưng đúng lúc đó, Thích Cảnh Nhân liền nhấc lên, trực tiếp giội trà trong chén lên trên mặt anh ta.
Nước trà chảy xuống theo mặt của anh ta, ướt đẫm áo sơ mi của anh ta, lưu lại một mảng trà lớn.
"Dễ uống không?" Thích Cảnh Nhân hỏi anh ta.
"Không tệ." Bắc Mặc dường như cũng không ngại cử động cô làm ra với mình, chẵng những không tức giận, ngược lại còn cười, "Tôi thích em ngược tôi, cũng đồng ý bị em ngược."
Thích Cảnh Nhân ném chén trà trên tay, xoay người rời đi, lúc đi đến cửa đại sảnh cô quay đầu lại liếc nhìn Bắc Mặc, nói: "Đọ sức chân chính vẫn còn ở phía sau, mỏi mắt mong chờ đi."
Khi thân ảnh Thích Cảnh Nhân biến mất ở trong bóng đêm, nụ cười trên mặt Bắc Mặc mới từ từ cứng ngắc, anh ta cuộn chặt nắm tay, khớp xương bắt đầu trắng bệch, đập mạnh một quyền lên trên bàn, ngay cả khi rách da cũng không cảm thấy đau.
Phụ nữ anh ta nhìn trúng, mặc kệ dùng phương thức thế nào cũng phải lấy được, nếu ai dám ngấp nghé, vậy anh ta liền có năng lực làm cho đối phương biến mất trên thế giới này.
Sau khi Thích Cảnh Nhân rời khỏi nhà họ Bắc liền lên một chiếc xe, xe đã chờ ở bên ngoài trước đó, cho nên cô vừa ngồi lên, xe liền nhanh chóng lái đến phủ tổng thống.
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đi ra từ góc tối, dáng người anh ta thon dài ngũ quan tinh tế, dù cho đặt mình ở trong hoàn cảnh tối đen, anh ta vẫn chói mắt như cũ.
Nhìn xe Thích Cảnh Nhân ngồi lên đã lái xa, Tần Thiếu Bạch cười, anh lấy điện thoại di động ra xem xét bản đồ định vị trên điện thoại di động, nhìn điểm đỏ rơi ở phủ tổng thống, xem như an tâm rồi.
Cất điện thoại, xoay người rời đi, hàa nhập vào trong bóng tối.