Nếu không có người duy trì trật tự, bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng xông vào xem.
”Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Chanh quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mày nhíu chặt, từ đầu đến cuối vẫn không còn cách nào giãn ra.
Thi Vực liếc nhìn cô thật sâu, cầm tay cô lên mang bao tay lụa trắng vào, đưa đến bên cạnh môi mỏng khêu gợi của anh, hôn một cái.
Anh nhếch môi, cười đến hài lòng, như mèo trộm thịt, “Cho em một hôn lễ hoàn mỹ.”
Thẩm Chanh: “....”
Hôn lễ, chuyện lớn như vậy, lại có thể không có nói trước cho cô biết?
Hơn nữa, người đàn ông này chuẩn bị từ khi nào!
Không cần trải qua sự đồng ý của cô sao?
Két....
Đúng lúc đó, một tiếng thắng xe gấp vang lên.
Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn, một chiếc Ferrari màu đỏ bay nhanh tới, vừa đúng ngừng ở dưới bậc thang.
Cửa xe mở ra, từ trên xe bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi tây trang thẳng thớm, trên mặt anh ta là nụ cười tà, đẹp trai ngông cuồng.
Là Tần Cận.
Sau khi anh ta xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe, khom người ga lăng đưa ra một động tác “Mời”, dẫn Diệp Tử lanh lợi đáng yêu ra.
Cô bé mặc một bộ lễ phục thuần trắng, hơi có vẻ bảo thủ, nhìn lên lại rất đáng yêu.
Diệp Tử vừa xuống xe liền rút bàn tay nhỏ bé ra từ trong tay Tần Cận, hai tay nắm lấy làn váy, mặc kệ ném Tần Cận ở phía sau, bước nhanh đến trước mặt Thẩm Chanh.
Cô bé nhìn Thẩm Chanh, phát ra một tiếng than sợ hãi: “Mỹ nhân, đẹp quá à!”
Nghe được lời của Diệp Tử, Thẩm Chanh không nhịn được cong khóe môi lên, “Áo cưới đẹp hay là chị đẹp?”
Diệp Tử không kịp suy nghĩ đáp: “Mỹ nhân xinh đẹp!”
Trong mắt Thẩm Chanh tràn đầy ý cười, tay nhẹ nhàng xoa ở trên đầu Diệp Tử, “Ngốc.”
Diệp Tử mỉm cười ngọt ngào, “Mỹ nhân, chị xem hôm nay em mặc như vậy sẽ làm bẽ mặt chị sao?
”Không biết.”
”Vậy em làm phù dâu được không?”
”Có thể.”
Tần Cận cũng đã đi tới, vừa nhìn thấy Thẩm Chanh, không nhịn được tán dương: “Hôm nay chị dâu thật xinh đẹp.”
Thi Vực nhìn anh ta một cái, sắc mặt trầm xuống, “Dời tầm mắt của chú khỏi người phụ nữ của tôi.”
Tần Cận chậc chậc lưỡi, “Chậc chậc, tham muốn chiếm hữu quá mạnh rồi.”
Thi Vực nghe vậy, cười lạnh, “Sao, chú có ý kiến?”
Tần Cận không nói gì, chỉ là đưa tay kéo Diệp Tử vào trong ngực, cười đến ý vị thâm trường, “Phù dâu hôm nay cũng rất đẹp, rất xứng đôi với tôi.”
Diệp Tử đỏ mặt: “....”
Thi Vực thu hồi tầm mắt, xoay người nắm tay Thẩm Chanh, “Đi thôi.”
”Đi đâu?” Thẩm Chanh đứng tại chỗ không nhúc nhích.
”Bớt nói nhảm, bảo em đi thì em đi đi.”
Ngữ khí của anh, vẫn là cường thế không để cho kháng cự.
Cô như là hờn dỗi lên tiếng: “Không đi!”
Bị kết hôn thì thôi đi, bây giờ còn cũng bị hôn lễ là ý gì?
Thi Vực khơi gợi mày kiếm, nâng cằm cô lên, dụ dỗ: “Nghe lời.”
”Không nghe!”
”Có nghe hay không?”
”Không.... Ưm!”
Thi Vực có chút không kiên nhẫn cúi đầu, trực tiếp ngăn chặn miệng của cô.
Rất nhanh, lại buông cô ra, không nói một lời, bá đạo dẫn cô đi.
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, nhưng tránh không được tay của anh, khẽ hừ một tiếng, vẫn là đuổi kịp bước chân của anh.
Diệp Tử vừa mới giãy khỏi cái ôm của Tần Cận, lui về sau hai bước, chỉ thấy Tần Cận đưa tay ra, “Tới đây.”
Mặt nhỏ của cô hơi đỏ lên, sau khi do dự một lát, mè nheo đi tới.
Không đợi cô đưa tay, liền bị Tần Cận một phát kéo qua, nắm chặt đi xuống bậc thang đài.
Diệp Tử cúi đầu che dấu sắc mặt đỏ lên, lại không biết lỗ tai đỏ hồng của cô bại lộ ra bên ngoài, khiến Tần Cận nhìn ở trong mắt, không khỏi nhướn môi.