Sau khi xuống lầu ăn sáng, Thi Vực đẩy chuyện của công ty xuống, ý định mang Thẩm Chanh đi bệnh viện khám thai.
Thẩm Chanh nói có thể đi một mình, nhưng cuối cùng vẫn bị người nào đó cưỡng chế nhét vào trong xe.
Sau khi đến bệnh viện, Thi Vực dừng xe lại, xuống xe mở cửa xe thay Thẩm Chanh, cỡi dây nịt an toàn ra, sau đó dắt cô xuống xe.
Những chi tiết nhỏ này, dường như đã sớm trở thành thói quen.
Lúc trước mỗi một lần Thi Vực hiện thân đều dẫn tới oanh động không nhỏ, nhưng từ sau khi về thành Đô từ thành Giang, tác phong làm việc của anh đã khiêm tốn không ít.
Nhưng, Thi Vực chính là Thi Vực, mặc kệ đi tới chỗ nào, hào quang mang theo trên người đều sẽ hấp dẫn ánh mắt của một đám người.
"Trời ạ! Rất đẹp trai!"
"Sao lại có đàn ông cực phẩm như vậy, nhìn chiều cao, dáng người, tướng mạo. Tôi thấy.... còn hoàn mỹ hơn cả người mẫu!"
"Đừng đánh loạn chủ ý lên người khác, không thấy được người ta đã có chủ à? Tay nắm tay đấy, không biết có bao nhiêu ân ái...."
"Aizz! Thật đáng tiếc mà!"
"Có gì hay mà phải đáng tiếc, loại đàn ông cực phẩm này dùng để thưởng thức thì được, vốn không hữu dụng."
"Tại sao?"
"Các người không thấy được một thân hàng hiệu của anh ta sao, toàn bộ quần áo đều là chế tác hoàn toàn thủ công, có nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay anh không? Giá trị hơn ba mươi vạn! Các người nói, một đàn ông trẻ tuổi như vậy thì có thể có bao nhiêu thành tựu? Vừa nhìn đã biết là một Phú Nhị Đại điển hình. Loại công tử có tiền này, trong mười người thì có chín người đều là hoa hoa công tử, bọn họ am hiểu chính là chơi phụ nữ, cảm giác mới lạ qua đi liền đá cô."
"Nói cũng đúng...."
Mấy phụ nữ hơn hai mươi ở bên cạnh xì xào bàn tán, nhìn thân ảnh của Thi Vực và Thẩm Chanh biến mất ở trong hành lang, các cô cũng kết thúc lần đối thoại này.
Đang là chủ nhật, người đến khám thai đặc biệt nhiều, nhưng Thẩm Chanh không cần xếp hàng.
Bởi vì trước khi tới, Thi Vực đã thông báo trước với bệnh viện bên này, để chuyên gia an bài tốt tất cả quá trình.
Bác sĩ làm kiểm tra cho Thẩm Chanh là một vị nữ bác sĩ hơn năm mươi, họ Lưu.
Bác sĩ Lưu là phó viện trưởng của bệnh viện, đã làm hơn hàng ngàn ca sinh giải phẫu, chưa từng xuất hiện một lần ngoài ý muốn nào, nhận được hơn trăm cờ thưởng.
Làm việc giới, bà được tính là một vị bác sĩ có quyền uy.
Xem ở trên máy tính về phiếu khám của Thẩm Chanh, nhìn kỹ một lần, sau đó hỏi thăm một vài vấn đề cơ bản.
Ví dụ như là gần đây có mấy bệnh trạng như cảm thấy hoảng hốt, lòng buồn bực, choáng váng đầu, không còn chút sức lực nào hay không.
Thẩm Chanh lần lượt trả lời, nói không có.
Bác sĩ Lưu lại đo huyết áp cho cô, thấy không có vấn đề, mới nói: "Một lát nữa cô đi rút một chút máu, kiểm tra hạng mục nguyên tố vi lượng và máu thường quy. Bởi vì tháng trước kiểm tra ra cô có thiếu máu, cho nên cần phải kiểm tra lại lần nữa."
"Thiếu máu?"
Người đàn ông vẫn luôn ngồi yên tĩnh ở bên cạnh lật xem tờ báo trên tay đột nhiên dừng động tác lại, ngẩng đầu lên.
Chuyện thiếu masuu lớn như vậy, anh lại có thể không biết?
"Khụ! Không có thiếu máu!"
Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, liếc mắt ra hiệu với bác sĩ Lưu.
Nhưng bác sĩ Lưu coi như không thấy ra hiệu của cô, trực tiếp nhìn về phía Thi Vực, mở miệng nói: "Vừa rồi tôi đều xem hết những kiểm tra trước đó của Thẩm tiểu thư, kết quả kiểm tra là thiếu máu nghiêm trọng, tình huống này rất nghiêm trọng."
Ma túy!
Vào lúc này Thẩm Chanh thầm muốn bộc phát.
Không chịu giữ bí mật thì thôi, nói cô thiếu máu cũng được, tại sao còn muốn cộng thêm hai chữ nghiêm trọng!?
"Thiếu máu nghiêm trọng?"
Thi Vực nheo con ngươi lại, trong mắt lóe lên ánh sáng cực kỳ nguy hiểm.
Bác sĩ Lưu gật gật đầu: "Đúng, nếu thiếu máu nghiêm trọng, đều có thể sẽ tạo thành nguy hiểm nhất định với bản thân người mang thai và thai nhi. Hơn nữa Thẩm tiểu thư là mang song thai, càng không thể bỏ qua vấn đề này."