”Nếu như cảm thấy mệt mỏi, cũng có thể đi đến ôn tuyền thiên nhiên ở hoa viên phía sau Thủy Đô ngâm nước nóng trước, sẽ thoải mái hơn.”
Nghe lời của nhân viên làm việc, Thẩm Chanh chỉ ừ một tiếng, không có đáp lại tiếp theo.
Đối với sự lạnh lùng của cô, nhân viên làm việc nào dám ý kiến gì, tiếp tục vây quanh cô đi vào bên trong, vừa đi vừa nói.
Vệ sĩ đằng sau tiếp tục mắt không chớp quan sát bốn phía, chung quanh đây có thể nói là rất an toàn, chỉ là Thi Vực từng nhấn mạnh, cần phải đảm bảo sự an toàn của Thẩm Chanh, cho nên bọn họ mới giống trống khua chiên như vậy.
Dù là quan viên chính phủ lộ diện, phái đoàn cũng chỉ được như vậy.
Làm người phụ nữ của Thi Vực, lại mang thai đứa nhỏ, tự nhiên không cho phép có một chút qua loa, trừ phi người ở chỗ này đều không muốn sống nữa.
Thẩm Chanh quay đầu lại liếc nhìn đông đảo vệ sĩ, nhíu nhíu mày, bên hông lại đột nhiên thêm một bàn tay ôn nhu, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, cô liền nhào vào trong ngực Thi Vực.
Không biết anh đến đây từ lúc nào.
Mặc một bộ áo sơmi đen hoàn toàn thủ công, tóc gọn gàng che một nửa trên trán, trên tuấn nhan như đao khắc mang theo nụ cười rõ ràng.
Anh cong môi lên, mang theo chút quyến rũ mờ ám mở miệng hỏi: “Sao, không thích nơi này?”
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói một câu: “Thích.”
Trên thực tế, hoàn cảnh nơi này thật sự rất không tồi, cô cũng không thể không thích.
Vào lúc này, ngoại trừ vệ sĩ, chung quanh không có một bóng người, có thể thấy được bởi vì Thi Vực xuất hiện, nơi này đã bị dọn sạch rồi.
”Thi thiếu, đã lâu không gặp.”
Đối diện đi tới một người đàn ông mặc âu phục giày da, ăn mặc hết sức nghiêm chỉnh.
Thẩm Chanh nghe được giọng nói của anh ta nhìn sang, là một người thích quan sát, cô tỉ mỉ phát hiện caravat người đàn ông có một chút lệch ra, nhưng không có ảnh hưởng gì, nhếch môi thoáng hiện ra một nụ cười rất khó phát hiện.
Thật không ngờ, trong này cũng có thể gặp được người đàn ông của Hạ An An, Hà Duệ.
Thi Vực hiển nhiên không có một chút cảm tình với anh ta, sắc mặt lạnh như băng bởi vì sự xuất hiện của anh ta mà càng phủ thêm một tầng lạnh lẽo.
Thế nhưng Hà Duệ không biết tốt xấu đón chào, làm ra vẻ đã lâu không gặp.
Anh ta vừa đi tới, Thi Vực liền đưa tay kéo cổ tay Thẩm Chanh lại.
Chỉ là nhẹ nhàng lôi kéo, cô đã bị Thi Vực kéo cách xa vị trí ban đầu, cũng kéo ra một khoảng cách xa với Hà Duệ.
Hà Duệ kinh ngạc, lại mở miệng nói lần nữa: “Thi thiếu yên tâm, tôi không có ý muốn tiếp cận Thẩm tiểu thư.”
Thi Vực lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, rốt cục vẫn phải mở miệng tôn quý ra, “Anh ngay cả nghĩ cũng không xứng.”
Nói xong, vung tay lên.
Vệ sĩ lập tức hiểu ý của anh, bước nhanh tiến lên.
Tình hình kế tiếp, Thi Vực và Thẩm Chanh đã không có lòng quan sát, chỉ là nghe được một trận âm thanh huyên náo lôi kéo của Hà Duệ và vệ sĩ.
Ngón tay của Thi Vực dừng lại ở vành tai Thẩm Chanh, trên tay khẽ động, nón lá mới rơi xuống từ trên đầu của cô, lại bị anh vững vàng bắt được, vừa vặn che mặt của hai người lại.
Anh cúi người tới gần bên tai Thẩm Chanh, nhẹ thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Anh không cho phép người đàn ông khác tới gần em, nhất là anh ta.”
Thẩm Chanh nhếch môi, ngay sau đó cười xấu xa: “Ngay cả dấm chua của anh ta mà anh cũng ăn?”
Thi Vực không để ý tới câu hỏi của cô, đội mũ lên trên đầu cô, “Ngoan một chút.”
”Em cũng không phải mèo, không biết học ngoan.”
”Em là mèo, còn là mèo đặc biệt cào người.”
”Đó là mèo hoang.”
”Mèo hoang dã hơn nữa, không phải đều bị anh tuần phục ư?”
”Rõ ràng là em thuần phục anh!”
”Còn nói em không phải là mèo.”