Đột nhiên có một Đại Suất Ca xuất hiện, khiến Lâm Tiểu Miêu có chút không khống chế được rồi.
Mới vừa rồi vẻ mặt cô ta còn không vui, lúc này đâu còn nhớ được tức giận.
Cô ta liếc nhìn Mộ Bạch, sau đó dùng khuỷu tay chống đỡ cánh tay Thẩm Chanh một chút, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Chanh, anh ta là ai?"
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, không có ý muốn trả lời cô ta.
Thấy Thẩm Chanh không lên tiếng, Lâm Tiểu Miêu thử gọi một tiếng, "Thẩm Chanh....?"
Lãnh đạm liếc nhìn cô ta, Thẩm Chanh giật giật môi, "Tôi không quen anh ta."
Giọng điệu lạnh nhạt, không có chút cảm xúc phập phồng nào.
Nói xong, cô quay đầu bước đi.
Lâm Tiểu Miêu la ầm lên: "Ôi chao Thẩm Chanh.... Cậu đừng đi mà...."
Nào ngờ sau đó, đến cả Mộ Bạch cũng trực tiếp đuổi theo phương hướng Thẩm Chanh.
"Này...."
Phản ứng của Lâm Tiểu Miêu chậm nửa nhịp, vốn định đuổi theo, nhưng đâu còn nhìn thấy bóng dáng của hai người.
Đi ra khỏi nhà hàng, Thẩm Chanh đi về nhà dọc theo đường lúc đến, Mộ Bạch đi theo sát phía sau cô.
Từ lúc đó, Thẩm Chanh đi càng nhanh hơn.
Khuôn mặt nhỏ đen thui, giống như là ai thiếu nợ cô ba trăm ngàn không trả.
Cô đi rất nhanh, giống như không muốn có một chút tiếp xúc với người đàn ông phía sau.
Nhưng Mộ Bạch vẫn không chịu rời đi, theo sát phía sau.
Cô nhanh, anh cũng nhanh, cô thả chậm tốc độ, anh cũng chậm lại theo.
Sau khi đi một đoạn đường thật dài....
"Chanh Tử."
Cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói này nhu hòa giống như là âm thanh đẹp nhất thế gian.
Nhưng khi Thẩm Chanh nghe thấy, lại không phải dễ nghe như vậy.
"Chanh Tử...."
Nhìn bóng lưng của cô, Mộ Bạch lại hô một tiếng.
Thẩm Chanh giống như là không nghe thấy tiếng nói của anh, cứ thế đi về phía trước.
"Thẩm Chanh!"
Mộ Bạch vẫn không chịu từ bỏ, sau khi hô to một tiếng, liền sải bước đuổi lên phía trước.
Vào lúc anh sắp đuổi kịp Thẩm Chanh, cuối cùng Thẩm Chanh thả chậm bước chân, quay đầu lại.
"Đã lâu không gặp." Tầm mắt Mộ Bạch dừng ở trên mặt của cô, qua thật lâu cũng không nỡ dời đi.
"Rất lâu là bao lâu!" Giữa lông mày Thẩm Chanh mang theo ý cười, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt.
"Anh biết em không muốn gặp anh."
Lời của anh, khiến Thẩm Chanh cảm thấy rất buồn cười, "Nếu biết, thì không nên xuất hiện ở trước mặt tôi, không phải sao?"
Nghe được câu trả lời của cô, Mộ Bạch lại không nhịn được nhướn môi, "Quả nhiên, Chanh Tử, vẫn là Chanh Tử...."
Thẩm Chanh nghe tiếng, cười giễu cợt một tiếng, "Tôi không phải tôi, chẳng lẽ sẽ là anh?"
Mộ Bạch nhìn ánh mắt của cô, giọng điệu dần dần trở nên thâm trầm, "Anh thích chính là Chanh Tử như vậy, một Chanh Tử cầm được thì cũng buông được."
Thẩm Chanh liếc nhìn anh ta, thu hồi nụ cười, nhàn nhạt mở miệng: "Đừng mở miệng liền gọi một tiếng Chanh Tử đến thân thiết như vậy, chúng ta không quen."
Nghe lời của cô, Mộ Bạch cười khổ một tiếng, "Anh biết em bây giờ còn trách anh, thật ra ban đầu, anh cũng là bất đắc dĩ...."
Nói bất đắc dĩ với cô?
Không cảm thấy là buồn cười sao!
Thẩm Chanh tức giận liếc mắt, cũng không tính lại có chút dây dưa nào với anh ta nữa.
Mộ Bạch cứ nhìn cô như vậy, một giây trước trong mắt còn mang ý cười, một giây sau sắc mặt liền dần dần thay đổi.
Sau đó, trong mắt của anh ta dâng lên chút áy náy và lo lắng.
Cúi đầu, im lặng ngắn ngủi qua đi, anh ta lên tiếng lần nữa.
"Bốn năm trước, là anh không tốt."
Anh nói xin lỗi, lại làm cho Thẩm Chanh nở nụ cười.
Cho đến hôm nay, cô đã không muốn nói gì nữa rồi.
Lúc ấy, chẳng qua chỉ là một trò đùa....
Thẩm Chanh xoay người muốn đi, anh ta một phát giữ chặt cổ tay của cô.
"Chanh Tử, đừng đi."
Đừng đi?
Buồn cười, Thẩm Chanh cô là thú cưng anh ta nuôi nhốt sao!!