Cũng cùng thời gian đó, sân bay.
Một người phụ nữ mặc áo da quần da màu đen bó sát người đi ra từ cửa kiểm tra an ninh, ở sau lưng cô còn đi theo hơn mười người vệ sĩ áo đen.
Người phụ nữ có một đầu tóc đen dài đến eo, dáng người uyển chuyển, khí chất xuất sắc. Bắt đầu từ khi cô xuất hiện, đa số người trong sân bay liền quăng ánh mắt kinh ngạc về phía cô.
Làn da người phụ nữ trắng nõn hoàn mỹ, trên mặt không có một chút tỳ vết nào, trên người giống như mang theo danh tiếng chói mắt, khiến người ta không thể bỏ qua.
Cô bước nhanh đi ra sân bay, lên một chiếc xe sang trọng giá trị ngàn vạn, mà vệ sĩ đi theo phía sau cô, theo sau lên một chiếc xe khác.
Trên xe, Thẩm Chanh đang tiếp nghe điện thoại, không biết người đầu kia điện thoại nói gì, cô cong khóe môi lên, "Tôi từng nói, tôi tuyệt không can thiệp tình cảm của con trai tôi, nó thích, chính là tôi thích."
Nghe được câu này, Quyền Tâm khóc càng lớn tiếng hơn, "Bác gái, sao bác có thể như vậy chứ? Khi còn bé không phải bác đã nói, lớn lên sẽ để Tước lấy con ư? Sao lại thay đổi thất thường như vậy..."
"Một câu nói đùa mà thôi." Thẩm Chanh cười khẽ: "Quyền Tâm, tôi vẫn là câu nói kia, tôi sẽ không miễn cưỡng con trai tôi làm chuyện gì. Nó thích cô, tôi tiếp nhận cô, nó không thích cô, tôi sẽ không tiếp nhận cô."
"Bác gái...."
Quyền Tâm còn muốn nói gì đó, Thẩm Chanh lại trực tiếp chặt đứt lời của cô ta, "Cô ở nhà họ Thi cũng đã một thời gian rồi, nếu như tìm được chỗ ở phù hợp liền rời đi đi, tôi và bác trai Thi của cô, còn có Thiên Tước đã về nước. Ở cùng một chỗ, không phải rất thuận tiện."
Nhà đội lại gặp đêm mưa, Quyền Tâm vốn là muốn tìm Thẩm Chanh khóc lóc kể lể, không ngờ gặp trắc trở, tuy rằng tính tình của cô ta rất xấu, nhưng lại không dám biểu hiện ra ở trước mặt Thẩm Chanh, chỉ có thể đáp ứng: "Cháu tìm được chỗ ở, liền lập tức chuyển đi. Nhưng bác gái, sau này cháu vẫn còn có thể thường hay tới nhà bác không...."
Nghe được Thẩm Chanh nói "Có thể", Quyền Tâm ồ một tiếng, sau đó rầu rĩ không vui cúp điện thoại.
Cô ta lấy khăn giấy từ trong túi xách ra lau nước mắt một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn phương hướng sân chơi, tuy không cam lòng, nhưng vẫn giẫm giày cao gót rời đi.
Thẩm Chanh lái xe vào cửa chính nhà họ Thi, Tôn Nham - quản gia Tôn đã sớm nhận được thông báo, đã đợi ở trong sân trước, nhìn thấy xe dừng hẳn, anh đi nhanh tới xe vừa mới lái vào cửa
"Thiếu phu nhân."
Sau khi Tôn Nham lên tiếng, lại cảm thấy có chút không ổn, vì vậy sửa lời lại, "Phu nhân."
Thẩm Chanh xuất ngoại nhiều năm rồi, trước đây cô rất ít về nước, mà Tôn Nham thì vẫn luôn ở lại nhà họ Thi làm việc, cho nên cũng đã rất lâu một không gặp được cô.
Thiếu phu nhân, là xưng hô lúc còn trẻ tuổi, hiện tại hai vị thiếu gia đã lớn lên, tự nhiên không thể lại gọi thiếu phu nhân.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, bước xuống từ trên xe, nhìn thấy cô qua hai mươi năm vẫn không có một chút thay đổi, Tôn Nham không khỏi cảm thấy hơi giật mình, "Phu nhân, cô ở nước ngoài bảo dưỡng thế nào? Sao, vẫn giống như hai mươi tuổi...."
So sánh với Tô San vợ của anh, giống như chênh lệch mười hai tuổi, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống như là người sinh ra cùng niên đại.
"Phẫu thuật thẩm mỹ" Thẩm Chanh cười nói: "Kẻ có tiền còn sợ già ư, tùy tiện tiêu tiền suốt, muốn đẹp bao nhiêu liền đẹp bấy nhiêu."
"Tuy là nói như vậy không sai, nhưng, ông chủ sẽ cho phép phu nhân người phẩu thuật thẩm mỹ sao?" Tôn Nham nói điểm mấu chốt của vấn đề.
"Cũng là chú hiểu anh ấy." Thẩm Chanh kéo khóe môi lên, mặc dù đang cười, nhưng ở trên mặt của cô lại tìm không ra chút nếp nhăn, giống như hai mươi năm này cũng không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào ở trên mặt cô.