"Thời gian không còn sớm nữa, anh đi ngủ sớm một chút đi, mệt cả một ngày rồi." Cô nhìn nhìn bầu trời đêm, sương mù dày đặc tầng tầng đã sớm tản ra, vầng trăng sáng nhô đầu ra từ ranh giới phía trên, ánh trăng lười nhác chiếu ở trong hoa viên, khuôn mặt anh tuấn của Thi Ngạo Tước xuất hiện ở trước mắt, một mảnh mông lung.
"Tính tình Quyền Tâm đặc biệt không tốt, nếu như tôi không ở nhà thì sẽ không có người trị được cô ta." Anh nhẹ nói, "Nếu như ngày mai cô ta tìm em gây phiền toái, nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Tô Cửu Y như có điều suy nghĩ cúi đầu xuống, cũng không nói lời nào.
"Trong khoảng thời gian này, tại sao anh đối với tôi tốt như vậy."
Phía sau của cô là đèn đường mờ vàng, giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên ở giữa ngã tư đường không người, mang theo giọng mũi khàn khàn, dường như truyền đến cách ở nơi xa xôi.
Nghe được câu này, trái tim Thi Ngạo Tước dường như bị một dây leo vô hình quấn lấy, từng bước một tới gần cô, buộc chặt từng tấc.
Trong nháy mắt cảm giác như côn trùng bốn phía kêu vang đều yên tĩnh trở lại, trong phút chốc thời gian liền bị kéo bước chân trở về.
Tô Cửu Y cảm giác sau khi hai người trải qua chuyện leo núi, quan hệ còn muốn rõ ràng hơn trước kia rất nhiều, trong nội tâm cô vẫn luôn có chút nghi vấn, những ý nghĩ này lại giăng đầy như chỉ gai, dù cho cảm giác quấn quanh cũng không phức tạp, cũng vẫn luôn chưa để ý tới đầu sợi.
Sau khi trầm mặc thật lâu, Thi Ngạo Tước đột nhiên nở nụ cười.
Không phải loại nụ cười gió thoảng mây trôi anh sẽ lộ ra vào thường ngày, mà là nụ cười phát ra từ nội tâm.
"Đi ngủ đi."
Anh nhàn nhạt để lại những lời này, sau khi Tô Cửu Y phản ứng kịp, người đã đi tới cửa đại sảnh.
Lưu lại Tô Cửu Y đứng tại chỗ, có chút mờ mịt.
Sáng hôm sau, Tô Cửu Y dậy thật sớm, tinh thần sảng khoái đi đến chỗ báo cáo nhân viên, bộ dáng chịu khó đến cả quản sự đều có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng cô là bị cái gì kích thích.
"Tô Cửu Y có phải cô.... Lại phát sốt rồi không?" Quản sự nói xong, liền đem mu bàn tay mình dò xét cái trán Tô Cửu Y, để kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô.
"Mới không có." Tô Cửu Y giơ tay lên đẩy tay quản sự ra, sau khi tiếp xúc đến ánh mắt quan tâm của quản sự, phốc một tiếng bật cười.
Thật sự là Lão Vu Bà đáng yêu.
Cô mượn cớ giúp Trần Thiến làm việc, đi theo cô ấy vào nhà ăn.
Kết quả cũng không nhìn thấy Thi Ngạo Tước, xem ra hẳn là lại đi từ sớm rồi, cũng không biết anh có ăn sáng chưa mà đã ra khỏi cửa rồi.
Quyền Tâm ở phía trên tốn trọn vẹn nửa tiếng trang điểmmới xuống, trong lúc đó có người can đảm đi lên đi nhắc nhở cô ta, nói sữa tươi uống nhân lúc còn nóng, kết quả bị cô ta tính tình thối mắng cẩu huyết lâm đầu.
Trải qua chuyện tối hôm qua và sáng hôm nay, xem ra không ai dám đi chọc đến cô ta, quả thật chính là một đóa hoa mềm mại trong nhà ấm, hoàn toàn không để người địa vị hèn mọn như cô vào mắt.
Đợi khi cô ta xuống dùng cơm, tất cả mọi người mới hiểu được, thì ra ngày hôm qua ở trước mặt Thi Ngạo Tước, có rất nhiều hành vi của cô ta đều là giả, đến buổi sáng hôm nay Thi Ngạo Tước không có ở đây, cô ta đương nhiên sẽ bại lộ bản tính bắt bẻ rồi.
"Đầu bếp nơi này của các người là đào từ đâu ra, một quả trứng gà cũng chiên đến khó ăn như vậy."
"Sữa tươi có phải là để đóng băng rồi lại tan ra không, tôi từng nói tôi muốn uống loại tinh khiết."
"Lúc tối hôm qua tôi ngượng ngùng nói các ngươi ở trước mặt Tước, thức ăn đó là thứ người có thể ăn sao, đầu bếp các người đâu, gọi tới cho tôi."
Một loạt oanh tạc khiến từ trên xuống dưới người giúp việc của Thi Ngạo Tước đều cảm giác đầu lớn thêm hai vòng, thật không biết đây tột cùng tổ tông này đến từ nơi nào.