Trên thế giới này, vốn không tồn tại chuyện xưa cô bé lọ lem, chỉ có tự mình cố gắng trở nên ưu tú, mới không thành trò cười cho người khác.
Sống trong nhà họ Tô bao nhiêu năm qua, đạo lý này, Tô Cửu Y hiểu rõ hơn hết.
Cô cười cười tự giễu, đeo khẩu trang sạch, cầm dụng cụ quét dọn vệ sinh hành lang bên ngoài.
Đúng lúc đó, chỗ góc cua bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân, từ xa tới gần.
Tô Cửu Y nghe tiếng, nghi ngờ nhìn sang bên kia, cau mày quan sát người tới.
Thi Ngạo Tước đứng cách chỗ cô không xa, mặc áo sơ mi trắng quần tây dài màu đen, dáng người cao gầy, hai đầu lông mày mang theo vài phần kiêu ngạo không kiềm chế được, dưới lông mày là đôi mắt lành lạnh, đang chuyên chú nhìn cô chằm chằm.
Là người đàn ông đó.
Tô Cửu Y liếc nhìn liền nhận ra người đàn ông trước mặt, ngày đó quản lý gọi điện thoại dò hỏi chuyện cô vào nhầm phòng của khách, bảo cô cho ra một lý do.
Cô chỉ là cảm thấy buồn cười, cô cũng là người bị hại, tại sao muốn cô chịu trách nhiệm chuyện này, cô đến người đàn ông này cũng không nhận ra, còn thất thân với anh ta, cô tìm ai để đòi lý do?
Từ nhỏ cô ghét nhất loại người ỷ thế hiếp người này, thật sự ghét đến cực điểm.
"Có chuyện gì sao tiên sinh." Cô lạnh nhạt mở miệng, giống như cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua người trước mặt.
Thi Ngạo Tước đối diện với tầm mắt của cô, thấy được không cam lòng và giãy dụa từ ở trong mắt cô, thấy được kiêu ngạo và quật cường không có được ở bạn cùng lứa.
Cô bây giờ, hoàn toàn không ôn nhu ngoan ngoãn giống như tối hôm qua, lạnh như băng giống như sáng sớm hôm đó, dâng lên toàn bộ phòng bị, khiến toàn thân đều là gai, khiến người ta khó có thể tới gần.
Anh mím môi không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy.
Tô Cửu Y cảm thấy anh rất là khó hiểu, vì vậy không có ý định để ý tới, cúi người nhấc thùng nước đặt ở bên cạnh chân muốn bỏ đi, Thi Ngạo Tước đột nhiên vươn tay chống đỡ mặt tường bên cạnh, ngăn cản đường đi của cô.
Trên người của anh mang theo một cổ khí tràng rất lớn, khiến người ta có cảm giác bị áp bức đến ngạt thở.
"Xin hỏi ngài có chuyện gì sao?" Tô Cửu Y kềm chế lửa giận trong lòng, giọng điệu trở nên đông cứng lại.
Cô mới không rảnh chơi trò chơi lãng tử tình trường với anh ta, cô bề bộn nhiều việc, còn có rất nhiều công việc chờ cô làm, không giống những thứ giàu có này, vài phút liền xài mấy trăm vạn, thời gian còn lại đều ăn chơi đàng điếm.
"Đổi công việc đi." Cuối cùng anh mở miệng, tuy rằng vẫn là ngữ điệu sâu lắng lạnh lẽo trước sau như một, nhưng lần này lại thêm vài phần ôn hòa.
Tô Cửu Y khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen thẳm của người đàn ông sâu thăm thẳm như hồ nước, hiện ra gợn sóng rất nhỏ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi lúng túng, cô không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh, mà anh cũng không có ý muốn giải thích, mặc cho thời gian trôi qua từng phút từng giây.
"Cửu Y?"
Đúng lúc đó, sau lưng truyền đến một tiếng hô, phá vỡ không khí lúc này.
Tô Cửu Y nghe tiếng, nhìn nơi phát ra âm thanh, phát hiện Thích Cảnh Nhân đang đứng ở một ngã rẽ, lười biếng ngáp dài.
Thi Ngạo Tước cảm thấy Thích Cảnh Nhân đến vô cùng không đúng lúc, mà Tô Cửu Y lại thở phào một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng phá vỡ hiện trường lúng túng này.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, sau khi nói một câu xin lỗi với Thi Ngạo Tước, liền trực tiếp vòng qua một bên khác từ bên cạnh anh.
Cô đi rất nhanh, lúc lướt qua Thi Ngạo Tước, anh còn có thể ngửi được mùi thơm trên tóc cô.
Như là một loại độc dược, trí mạng mà hấp dẫn.
"Cái kia, có phải tớ quấy rầy rồi đúng không?"
Phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, Thích Cảnh Nhân cảm thấy sự xuất hiện của mình quá mức đột ngột.