Sau khi trở lại dinh thự, Thẩm Chanh tắm nước nóng xong, liền nằm ngủ.
Cô tắt điện thoại, cho nên một giấc ngủ này cực kỳ an ổn.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, nữ hầu gõ vang cửa phòng: “Thiếu phu nhân, quần áo người muốn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Thẩm Chanh tỉnh lại, liếc mắt nhìn thời gian, vừa đúng tám giờ.
Xoay người xuống giường, tiến lên mở cửa phòng, nhận quần áo từ trong tay nữ hầu, căn dặn nói: “Bảo tài xế lái xe của tôi đến dưới lầu.”
”Vâng.”
Thay xong quần áo, Thẩm Chanh rửa mặt qua loa một chút, liền đi xuống lầu.
Thấy cô không ăn bữa sáng liền muốn ra ngoài, nữ hầu vội vàng tiến lên nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, người ăn xong rồi hãy ra cửa.”
”Không cần.”
Thẩm Chanh ném cho cô ta hai chữ, liền đi thẳng ra khỏi đại sảnh.
Tài xế đã sớm lái xe đỗ ở đây, thấy cô đi ra, tiến lên giao chìa khóa cho cô.
Sau đó đi đến bên cạnh xe mở cửa xe thay cô, đợi cho cô ngồi lên buộc chặt dây an toàn, mới đóng xe cửa đứng sang một bên.
Vút....
Xe quay đầu ngay tại chỗ, sau đó lái đến cửa chính.
Nghe được tiếng động, bảo an đã sớm mở rộng cửa, đứng ở hai bên, đưa mắt nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh chóng lái ra.
Xe đi vào trung tâm thành phố, dừng lại ở bên ngoài một tòa cao ốc buôn bán.
Nơi này chính là tập đoàn Thẩm thị, công ty bất động sản lớn nhất thành Giang.
Đỗ xe vào đúng vị trí, cô bước xuống từ trên xe, cầm một phần báo cáo nhậm chức liền bước đi vào cao ốc.
Bởi vì trước đó Tôn Nham chuẩn bị cho cô thẻ nhân viên, cho nên dù bảo cệ cao ốc cảm thấy cô lạ mặt, cũng cho cô đi vào.
”Tiểu Chanh Tử!”
Lúc đang đợi thang máy, một giọng nữ dễ nghe vang lên.
Thẩm Chanh quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Mân đang tiến vào từ bên ngoài, vừa nhìn thấy cô, liền lộ ra nụ cười nhu hòa, “Cô đến tìm tôi?”
Nghe cô ta hỏi như vậy, lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến, Diệp Mân có nhờ nữ hầy chuyển lời với cô, muốn tìm cô ta thì đến Thẩm thị.
Cửa thang máy mở ra, người ở bên trong lục tục đi ra.
Thẩm Chanh đi vào thang máy, nhân tiện đưa tay kéo Diệp Mân vào trong, ấn 12, mới mở miệng, “Tôi tới làm.”
Diệp Mân hoảng hồn, “Cô tới làm?”
Thẩm Chanh gật gật đầu, “Ừ.”
Lúc này Diệp Mân mới nhìn đến thẻ nhân viên ở trước ngực cô, đưa tay cầm lấy xem xét, tin rồi, nhưng cô ta vẫn không nhịn được hỏi, “Cô bày đặt không làm phu nhân giàu có thật tốt, đến đi làm gì chứ?”
Thẩm Chanh không có trả lời, chỉ là cười cười, “Cô thì sao?”
”Tôi tới bàn một hạng mục hợp tác, nhân tiện thăm em gái của tôi một chút.”
”Em gái ruột?”
”Đúng vậy, cùng cha cùng mẹ.” Diệp Mân nói xong, thở dài, “Tiểu Chanh Tử, cô không biết đâu, đứa em gái này của tôi chính là vật hi sinh của buôn bán kết thông gia, khi còn bé đã định ra hôn ước với nhà họ Thẩm rồi. Vừa tốt nghiệp đại học, liền bị gia đình đưa đến nơi này rồi.”
Nghe đến nhà họ Thẩm, Thẩm Chanh khẽ nhíu mày, không biết là đang dò hỏi, hay là đang xác nhận, “Em gái của cô và Thẩm Minh - đại thiếu gia nhà họ Thẩm?”
Diệp Mân gật đầu, “Chính là anh ta.”
Đôi mắt Thẩm Chanh liền nheo lại, không nói gì.
Thang máy dừng hẳn ở tầng mười hai, cửa mở ra.
Tầng mười hai, bộ phận nhân sự của bất động sản Thẩm thị, chức vụ của Thẩm Chanh là một viên chức nhỏ của bộ phận nhân sự.
Nhắc tới cũng rất trùng hợp, Diệp Tử - em gái của Diệp Mân, cũng làm việc ở bộ phận nhân sự này.
Hai người cùng đi ra từ trong thang máy, lập tức rước lấy ánh mắt lửa nóng của phần lớn đàn ông.
Diệp Mân mặc một thân quần áo bó sát người, bày ra không bỏ sót chỗ nào trên thân hình xinh đẹp.
Mà Thẩm Chanh chính là mặc một áo nhở hở rốn màu trắng và áo ngoài cộc tay, một quần jean màu xám tro, và đôi giày đế bằng.
Cách ăn mặc đơn giản, lại giống như Diệp Mân, rất bắt mắt.