Lúc Thi Mị đi ra từ sân bóng, cả người đều là mồ hôi, áo sơ mi màu đen trên người bị mồ hôi thấm ướt, dán chặc ở trên người, hiện ra vóc người tốt to lớn mà khêu gợi kia.
Trên khuôn mặt tuấn tú hình dáng rõ ràng, tràn đầy mồ hôi rịn, tóc rơi lưu loát cũng bị ướt đẫm mồ hôi, có vài sợi tóc ẩm ướt phủ ở trên trán, tăng thêm cho anh vài phần hơi thở quyến rũ.
Cao thấp quanh người anh tản ra một loại cao quý không gì sánh kịp, giữa phong cách lẫn cử chỉ càng thêm ưu nhã không thôi, có sự hiện hữu của anh, tất cả mọi người chung quanh đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Gần sân bóng có không ít nữ sinh chú ý tới anh, lập tức phát ra một tiếng lại một tiếng hô to.
"Oa! Rất đẹp trai!"
"Anh ấy là minh tinh ư? Sao dáng dấp lại đẹp mắt như vậy chứ!"
"Trước kia không thấy anh ấy ở chỗ này chơi bóng, hẳn không phải là người ở gần đây, cũng không biết anh là người chỗ nào."
"Khí chất của anh thật sự rất tốt, tùy tùy tiện tiện đi vài bước giống như là người mẫu đi trên sân catwalk. Rất đẹp đó."
"Tôi muốn đi qua hỏi thử số điện thoại của anh ấy, các người nói có được cho không? Anh ấy có phải là loại đàn ông đặc biệt cao lạnh, đối với người nào cũng khinh thường không."
"Cô đi qua thử xem không phải liền biết ư."
Có nữ sinh rục rịch ngóc đầu dậy, người khác thì giựt giây cô ta, kết quả nữ sinh kia thật đúng là đánh bạo đi tới trước mặt Thi Mị.
"Xin chào, có thể cho em số điện thoại của anh không, bình thường em cũng thích chơi bóng rổ, nhưng học thế nào cũng không được, em thấy vừa rồi anh chơi bóng bộ dạng giống như rất lợi hại, anh, có thời gian có thể dạy em không?" Nữ sinh cúi đầu, vẻ mặt e lệ.
Thi Mị không phải là lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy, ngày xưa mỗi lần công khai hiện thân, lúc nào cũng có một vài người như vậy vây ở bên cạnh anh, tận lực nịnh nọt.
Anh đã quen với dùng cách từ chối trực tiếp nhất, cho nên lần này cũng không có ngoại lệ, môi mỏng nhẹ gợi lên, giọng nói lạnh mà không mất tự phụ: "Bạn gái của tôi rất để ý tôi có tiếp xúc thân thể hoặc là lời nói với bất kỳ người phụ nữ nào khác, xin lỗi."
"A?" Nữ sinh kia hoảng sợ một chút, vội ngẩng đầu lên nhìn anh, "Anh, cái kia, anh có bạn gái sao? Xin lỗi xin lỗi, em thấy một mình anh, cho nên nghĩ anh là độc thân."
Thi Mị mím mím môi, khóe môi giương lên một độ cong hoàn mỹ, nhìn như đang cười, lại không có một chút nhiệt độ đáng nói.
Mặt nữ sinh kia thoáng hồng đến tận cổ, nói tới nói lui đều ấp úng, "Nếu.... Nếu là như vậy.... Nói như vậy, vậy anh coi như em chưa nói lời vừa rồi, xin lỗi đã quấy rầy!"
Nữ sinh vội vàng chạy đi, nhưng vẫn không nhịn được vụng trộm quay đầu lại, dường như cảm thấy để lỡ một người đàn ông ưu tú hoàn mỹ ở tất cả phương diện như vậy rất đáng tiếc.
"Lại có người muốn đuổi theo anh sao."
Thi Khả Nhi đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, đến khi nữ sinh kia đi xa, cô mới lên tiếng.
Thi Mị nghiêng mắt nhìn cô, cải chính: "Là bắt chuyện."
"Dù sao em cảm thấy đều là cùng một ỵ́." Thi Khả Nhi đi chân trần đến trước mặt anh, đưa nước trên tay cho anh, nói: "Nhưng, nam thần đã bị nữ thần em đây giải quyết, bọn họ liền không có hy vọng rồi."
"Nam thần của em không phải là bạn học em thầm mến lúc học trung học năm nhất à." Thi Mị ung dung thản nhiên vặn mở nắp bình, lại đưa nước tới bên miệng Thi Khả Nhi trước, để cô uống trước.
Thi Khả Nhi cũng không khách sáo, uống một hớp nước, sau đó nói: "Khi đó em là vị thành niên, tâm trí chưa thành thục, không hiểu cái gì là nam thần."
"À?" Thi Mị ngửa đầu uống một hớp nước, nhìn cô, nheo đôi mắt nguy hiểm lại, "Vậy hiện tại thì sao?"