Lúc Cố Liên Thành đi ra từ phòng trang điểm, vừa vặn đụng phải Tần Cận và Diệp Tử.
Làm bạn bè của Thẩm Chanh, Diệp Tử cũng được mời tham dự buổi triển lãm trang sức này, mà Tần Cận làm một trong những cổ đông Nam Ngạn Thủ Tịch, tự nhiên sẽ không vắng mặt trong trường hợp quan trọng này.
"Chào, Cận."
Cố Liên Thành tiến ra đón, chủ động chào hỏi với Tần Cận.
Tần Cận giơ khóe môi lên, quan sát đánh giá liếc nhìn cô ta, sau đó lộ ra một nụ cười mê hoặc người: "Hôm nay thật xinh đẹp."
"Đâu có." Cố Liên Thành cười tự tin, ngay sau đó chuyển mắt nhìn về phía Diệp Tử bên cạnh Tần Cận, "Diệp tiểu thư xin chào, lần trước chúng ta từng gặp mặt bên ngoài quán bar, cô hẳn là còn nhớ rõ tôi đi."
Giống như sợ Diệp Tử không nhớ nổi cô ta, cô ta cố ý bồi thêm một câu: "Tôi là Cố Liên Thành."
"Còn nhớ, cô là nhà thiết kế trang sức nha, rất lợi hại." Mặt mày Diệp Tử cong cong, tươi cười rất ngọt ngào: "Hơn nữa, dáng dấp cô xinh đẹp như vậy, khiến người ta muốn không nhớ kỹ cũng khó!"
Nghe cô nói như vậy, Cố Liên Thành không khỏi "Phụt" một tiếng cười ra tiếng, "Diệp tiểu thư, cô đây không phải tổn hại tôi ư?"
"Không có không có." Diệp Tử lắc đầu nói: "Cho tới bây giờ tôi đều không tổn hại người."
"Nếu nói như vậy, vậy tôi sẽ xem lời cô nói là lời khích lệ." Cố Liên Thành nâng khóe môi lên, lộ ra một nụ cười đẹp mắt, "Thật ra dáng dấp Diệp tiểu thư cũng rất đẹp, khí chất tất cả mọi phương diện đều không tệ. Tôi cảm thấy, cô và Cận rất xứng đôi."
"Tôi cũng cảm thấy chúng tôi rất xứng đôi." Tần Cận lấy tay nắm lấy vai Diệp Tử, cúi đầu hít hà ở trên tóc của cô, lộ ra vẻ mặt tham lam.
Bộ dạng bất cần đời kia, khiến Cố Liên Thành nghĩ tới anh ba năm trước, khi đó anh lưu tình khắp nơi, không ít phụ nữ đều rơi vào bẫy rập hoa tâm của anh, cũng bao gồm cả cô ta.
Nghĩ đến ba năm trước lúc thổ lộ với anh bị từ chối, trong lòng cô ta vẫn có chút buồn phiền, một dị sắc thoáng qua từ trong mắt cô ta, khiến người ta không phát hiện được.
"Thật sao?" Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, lông mi dày chớp chớp, "Anh thật sự cảm thấy chúng ta xứng đôi à?"
Tần Cận ừ một tiếng, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, cười trầm thấp nói: "Anh đã lừa gạt em bao giờ chưa."
"Anh chưa từng lừa gạt em...." Diệp Tử nói xong, không vui dẩu môi lên, "Nhưng anh thường hay khen những phụ nữ khác xinh đẹp ở trước mặt em. Lúc tối hôm qua, anh còn nói...."
"Lúc tối hôm qua?" Tần Cận dựng thẳng lông mày, "Anh nói gì?"
"Anh nói, anh nói...." Diệp Tử nhìn Cố Liên Thành trước mặt, nói một lúc lâu cũng không có ra câu kế tiếp.
"À, em chỉ là chuyện kia." Tần Cận lại đã biết ý của cô, cười nâng cằm của cô lên, cúi đầu đụng ở trên trán cô một chút, "Vật nhỏ, em ghen rồi?"
"Em mới không có!" Diệp Tử hừ nhẹ.
"Nếu không có ghen, vậy em đang tức giận cái gì?"
"Em, em chính là không thích nghe anh khien những phụ nữ khác mà thôi, mới không phải ghen...." Diệp Tử đè giọng trầm thấp.
Nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, Cố Liên Thành cảm thấy hơi ngượng, lúc đang định mượn cớ rời đi, nghe được Tần Cận nói: "Nhưng anh khen chính là Liên Thành, không phải những người phụ nữ khác."
Nghe tiếng, Cố Liên Thành hơi ngẩn ra, lúc nghe được Tần Cận xưng hô cô ta thân mật như vậy, trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng có chút xúc động.
Dù sao, ba năm trước cô ta thật sự từng thích anh.
Mà làm cô ta càng không nghĩ đến chính là, anh lại sẽ khen cô ta ở trước mặt bạn gái mình.
Điều này đại biểu, thật ra anh là có cảm tình với cô ta ư?