Trong tủ quần áo mới thêm nhiều tây trang như vậy không phải là không có nguyên nhân, bởi vì mấy ngày hôm trước Thi Vực từng nói, bảo Thẩm Chanh mau chóng nhập chức lãnh đạo Nam Ngạn.
Chức vụ, tổng giám đốc chấp hành.
Nam Ngạn là Thi Vực tốn ba tỷ thu mua không sai, nhưng sau khi thu mua, anh ném ra 30% cổ phần.
Tần Cận chiếm 10%, mà 20% cổ phần còn lại, chính là do mấy người từng lui tới trên phương diện làm ăn với Thi Vực nắm bắt.
Nói cách khác, trước mắt, Thẩm Chanh là cổ đông lớn nhất công ty, mà tổng giám đốc chấp hành chỉ là một chức vị của cô mà thôi.
Thẩm Chanh không có từ chối phần công việc này, không phải bởi vì bây giờ cô là chủ nhân lớn nhất của Nam Ngạn, mà là vì cô muốn thuận theo tâm tư của Thi Vực.
Nếu anh đưa công ty cho cô, muốn cho cô tiếp nhận, như vậy cô cứ làm theo lời của anh.
Dù sao một người phụ nữ, cuối cùng cũng phải có sự nghiệp của mình.
Mặc kệ khởi bước sự nghiệp này là do ai, đều không sao.
Nhìn gương đánh giá cách mặc của mình một chút, cảm thấy có chút không ổn thỏa, cô lại lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ quần áo khác.
Âu phục màu đen, quần tây, và một kiện áo sơ mi trắng.
Đây là trang phục nghề nghiệp bình thường nhất, nhưng cũng là phong cách Thẩm Chanh thích nhất.
Sau khi thay đổi quần áo, cô đi phòng trẻ cách vách bồi hai tiểu bảo bối một lát, thấy bọn chúng uống sữa buồn ngủ, cô mới yên tâm đi xuống lầu.
Lúc đi bãi đổ xe lấy xe, cô phát hiện trong bãi đổ xe nhiều hơn ba chiếc xe thể thao, nhìn bộ dáng là mới mua không lâu.
Ba chiếc xe thể thao này ngoại trừ màu sắc không giống nhau, chỗ khác gần như hoàn toàn tương tự.
Hơn nữa, trong mấy chiếc xe đó, có lẽ ba chiếc xe thể thao này là xe tiện nghi nhất.
Benz cấp SLK, SLK200, phía chính phủ báo giá thấp nhất là 53 vạn.
Nhìn mấy chiếc xe này, Thẩm Chanh không khỏi nở nụ cười.
Vài ngày trước cô từng nói ở trước mặt anh, không muốn lái xe quá đắt, cũng không muốn quá phách lối.
Lúc ấy anh đặc biệt cường ngạnh ném cho cô một câu: "Làm người phụ nữ của Thi Vực anh, dùng cái gì cũng phải dùng thứ tốt nhất. Phách lối một chút, không ai dám nói xấu."
Tuy là anh nói như vậy, nhưng hành động thực tế lại chứng minh tim và miệng anh không đồng nhất.
Anh đặt lời nói của Thẩm Chanh ở trong lòng, cho nên mới muốn mua mấy chiếc xe giá thấp này.
Lúc Thẩm Chanh chọn xe thì do dự một hồi, cuối cùng chọn một chiếc xe thể thao màu đỏ.
Tuy rằng giá cả chiếc xe này không sánh bằng bất kỳ chiếc nào trong bãi đổ xe này, nhưng vô luận là kiểu dáng hay là tính năng đều rất hợp tâm ý của cô.
Sau khi lên xe, cô buộc dây an toàn, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, chạy tới phương hướng cửa chính biệt thự....
Cùng lúc đó, tầng cấp cao của Nam Ngạn.
"Này, có nghe nói không, hôm nay chủ mới sẽ tới công ty!"
"Nhanh như vậy? Còn chưa kịp buông lỏng một chút, lại sắp bị quản thúc rồi..."
"Aizz...."
Ngay tại lúc mọi người tụ tập một chỗ nghị luận ầm ỉ, lại có người thần thần bí bí bu lại: "Lần này thay chủ không có một chút tiếng gió, nói đổi liền đổi?"
Mọi người lắc đầu, hiển nhiên không biết rõ anh ta ám chỉ cái gì.
Người nọ cười: "Này đã nói lên, lần này lai lịch của chủ tịch cực kỳ lớn!"
"Stop đi..! Chuyện này thì ai không biết!"
"Đúng vậy!"
"Lúc trước tôi đã từng thấy Thi Vực đến công ty của chúng ta thị sát, không biết có phải là anh ta thu mua công ty không..."
"Hẳn là sẽ không đi, sản nghiệp dưới cờ Đế Cảnh nhiều như vậy, anh ta hẳn là không có tâm tiếp quản Nam Ngạn."
"Nói cũng đúng...."