Tô Cửu Y trở về phòng giống như chạy trốn, khóa cửa phòng, lưng chống đỡ ở trên cửa phòng, cô thở phào một hơi, trái tim nhảy lên rất lợi hại.
Đúng lúc đó, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, cô tưởng Dạ Hàn gọi tới, kết quả nhìn hiển thị cuộc gọi đến mới phát hiện là Thích Cảnh Nhân.
Ngón tay suông dài lướt qua nút trả lời trên màn hình, để điện thoại đến bên tai, mở miệng nói: "Alo, Cảnh Nhân."
"Cửu Y, cậu ở đâu?" Giọng nói Thích Cảnh Nhân vọng đến, "Bây giờ tớ đang ở trong phòng khách nhà họ Thi, cậu có muốn tới nói chuyện với tớ một chút không?"
"Cậu đã đến rồi sao?" Tô Cửu Y cau mày, hạ thấp giọng nói hỏi, "Có phải cậu ở cùng phu nhân hay không?"
"Không có, khi tớ tới bà ấy đã ra cửa, nghe nói là đi ra biển du chơi với ba của Tước, phải buổi tối mới quay lại." Thích Cảnh Nhân nói.
"Như vậy sao, vậy cậu chờ tớ một lát, tớ lập tức tới tìm cậu."
Cúp điện thoại, Tô Cửu Y lập tức tìm từ trong tủ quần áo ra một bộ đồng phục nữ hầu sạch sẽ, sau khi gấp quần áo vừa thay ra để sang một bên, liền rời khỏi phòng.
Lúc cô đi xuống từ trên lầu, Thích Cảnh Nhân đang đứng ở đại sảnh thưởng thức bích hoạ trên vách tường, cô ấy đứng đưa lưng về phía cửa phòng, ngược chiều ánh sáng.
Ánh mặt trời chiếu xuống trên người cô ấy, kéo thân hình của cô ấy càng thon dài hơn, ngũ quan cô ấy tinh tế giống như đao khắc, mỗi một tấc trên người đều giống như được thượng đế tỉ mỉ làm ra, mang theo hào quang chói mắt.
"Cảnh Nhân, hôm nay cậu không đi làm sao?" Tô Cửu Y vừa xuống cầu thang vừa hỏi.
"Nghỉ rồi." Thích Cảnh Nhân ngồi xuống ở trên ghế sofa, tùy ý nhấc chân lên bắt chéo, nói: "Tối hôm qua đánh một lão già lưu manh, hôm nay mang theo một đám người tới gây chuyện, quản lý sợ sự tình nháo lớn, bảo tớ trốn hai ngày."
"Cậu lại đánh người rồi?" Ở trong ấn tượng của Tô Cửu Y, Thích Cảnh Nhân đã không phải là lần đầu tiên đánh người ở Ciaos.
Gác lại không nói đến chuyện cầm chai rượu đập bể đầu Tiêu Thần trước đó, chỉ mấy ngày hôm trước, cô ấy còn ẩu đã với một người phụ nữ, lúc ấy người phụ nữ kia đến quầy bar gọi rượu, cũng không biết trúng gió gì, nhất định không thể không uống ly Tần Thiếu Bạch đã uống kia.
Lúc ấy Thích Cảnh Nhân đặc biệt hào phóng đẩy ly rượu kia tới trước mặt người phụ nữ đó, kết quả người phụ nữ đó nói, cô ta không cần cái ly cô ấy đa chạm qua, muốn Tần Thiếu Bạch tự mình bưng cho cô ta.
Trong miệng Thích Cảnh Nhân nói được, kết quả nghĩ một đằng nói một lẻo, bưng ly rượu kia lên liền giột tới trên mặt người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia bị giọc giận, mang theo túi xách liền vọt vào trong bục, đánh nhau với Thích Cảnh Nhân. Lúc ấy Thích Cảnh Nhân cũng không có khách sáo, anh tuấn thưởng cho người phụ nữ kia mấy bạt tai, đánh cô ta thành đầu heo.
"Đúng vậy." Thích Cảnh Nhân nói: "Lão già lưu manh kia nói tớ mặc gợi cảm, muốn chơi tình một đêm với tớ? Lúc ấy Tần Thiếu Bạch cũng ở đó, nghe được ông ta nói như vậy, không nói không rằng, ôm một chai rượu liền đập tới, đập đối phương đầu rơi máu chảy."
Nghe Thích Cảnh Nhân nói như vậy, Tô Cửu Y đã có thể tưởng tượng ra tràng diện tối hôm qua, nhất định rất máu tanh.
"Hai người các cậu đều quá xúc động rồi..." Cô nói.
"Chỉ một mình Tần Thiếu Bạch xúc động mà thôi, lúc ấy tớ chính là cực kỳ bình tĩnh."
"Cậu đương nhiên bình tĩnh rồi." Tô Cửu Y bĩu môi, "Tớ còn không hiểu cậu sao, thích xem náo nhiệt nhất, đặc biệt loại chuyện đánh nhau này."
Thích Cảnh Nhân cười, đưa tay bóp ở trên ngực cô một cái, "Cô gái nhỏ, xem ra cũng là cậu hiểu rõ tớ nhất nha."
Tô Cửu Y né tránh sang bên cạnh, "Thích Cảnh Nhân, cậu là đồ nữ lưu manh."
"Cậu còn tớ như vậy nữa, có tin tớ khiến cậu yêu tớ không."
Tô Cửu Y: "...."