"Thi Khả Nhi, uống thành ra bộ dáng gì đây."
Thi Mị cúi người cách Thi Khả Nhi rất gần, bàn tay siết chặc cằm của cô, cố gắng dùng cách này để Thi Khả Nhi cảm thấy đau đớn mà thanh tỉnh một chút.
"Ưm.... anh...."
Lần này, tuy rằng Thi Khả Nhi say, nhưng ý thức lại rất rõ ràng.
Tuy rằng gương mặt trước mặt chồng chất, có ảo giác, nhưng cô vẫn liếc nhìn liền nhận ra đối phương.
Là người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong, là người đàn ông mà cô luôn không dám hoàn toàn mở rộng cửa lòng đi đối mặt.
Cô muốn mượn men say nói cho anh biết, cô thích anh đã rất rất lâu rồi, không chỉ là loại thích của em gái với anh trai.
Thi Khả Nhi nằm trên bàn yên lặng nhìn Thi Mị, cô rất ít biểu lộ ra một mặt như vậy ở trước mặt đàn ông, một mặt vừa phụ nữ và yếu ớt như vậy.
Đối diện với tầm mắt của cô, ánh mắt Thi Mị trở nên càng thêm sâu thẳm, tay anh tăng thêm lực đạo, nhưng Thi Khả Nhi lại hoàn toàn không cảm giác đau, cứ thế lặng im bất động nhìn anh.
"Anh...."
Không biết qua bao lâu, Thi Khả Nhi mở miệng nhẹ gọi anh một tiếng, cô đang cười, cười đến hết sức xinh đẹp.
Cuối cùng Thi Mị cũng chịu buông cằm của cô ra, cởi áo sơ mi ở trên người ra, cúi người bao bọc thân thể của cô lại
Có lẽ là bị kích thích, Thi Khả Nhi đột nhiên vươn tay ôm cổ của anh, ôm chặt, làm sao cũng không chịu buông ra.
"Thi Khả Nhi, em biết mình đang làm cái gì hay không." Sắc mặt người đàn ông âm u, giọng nói càng thêm lạnh đến khiếp người.
"Em không biết, cũng không muốn biết...." Mỗi chữ mỗi câu, là không nắm chắc như vậy, rốt cuộc cô vẫn cố kỵ quan hệ với anh, dù không phải anh em ruột, dù không có quan hệ máu mủ, ở cùng với anh cũng là một cấm kỵ.
"Nếu như em không phải luật sư, nếu như em không hiểu pháp, thật là tốt biết bao. Như vậy, em liền không cần lo lắng danh dự anh bị hao tổn, thoải mái nói cho anh biết, em thích anh." Cô nói như vậy.
"Đáng tiếc không có nếu như." Thi Khả Nhi cười, cười cười, vành mắt đỏ hoe.
"Cho nên xưa nay, em đều đang liều mạng khắc chế lòng của mình, liều mạng khắc chế cảm tình của mình với anh, không cho nó mọc rể nẩy mầm, không cho nó lan tràn. Nhưng ai có thể nghĩ tới, em càng là khắc chế nó, nó lại càng không bị khắc chế. Cho nên em mất trái tim, mất chính mình...."
"Có đôi khi em sẽ nghĩ, tại sao trên thế giới này lại có thứ tình cảm kỳ quái này. Nó đã không thể ăn, cũng không thể mặc, sẽ chỉ làm người khác thương tâm khổ sở, nhưng lại có thể khiến vô số người vì nó rơi vào tay giặc."
"Em cũng rơi vào tay giặc rồi..."
"Anh, em biết cảm giác thích một người nha. Giống như hút thuốc phiện, muốn chiếm được anh, nhưng lại không dám dựa vào anh quá gần, bởi vì anh có biết đây là một đáy vực sâu không. Một khi rơi vào, sẽ không ra được nữa."
"Em rõ ràng là một người phụ nữ có lực ý chí rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự được hấp dẫn. Đúng vậy, em dính độc, dính độc của anh."
"Không biết bắt đầu từ lúc nào, em bắt đầu muốn mỗi ngày, muốn mỗi thời mỗi khắc mỗi giây, muốn gặp lại anh, muốn có một ngày có thể quang minh chính đại ở cùng với anh, muốn lời tâm tình với anh, muốn ôm lấy anh ngủ, muốn giao tất cả tuyệt vời cho anh."
"Nhưng cuối cùng suy nghĩ một chút lại thôi...."
Thi Khả Nhi dùng sức nhắm mắt một chút, một giọt nước mắt sáng long lanh trợt xuống thuận theo khóe mắt cô, rơi vào trong tóc cô.
Cô rõ ràng đang cười, nhưng nước mắt lại không kiềm chế được chảy xuống.