Quyền Tâm chưa từng thấy Thi Ngạo Tước như vậy, anh lạnh lùng đến không có một chút tình cảm, thái độ đối với cô ta, là cường ngạnh trước nay chưa từng có.
"Em không đi!"
Như là hờn dỗi, Quyền Tâm dứt khoát ngồi xuống ở trên ghế dài bên cạnh Tô Cửu Y, sau đó nhìn về phía Thi Ngạo Tước, nói: "Anh không thể quản lý tự do của em."
"Tốt lắm." Ánh mắt Thi Ngạo Tước càng lạnh hơn vài phần, anh một phát buông bả vai Tô Cửu Y ra, chế trụ cổ tay của cô kéo cô lên từ trên ghế dài.
Chân của Tô Cửu Y còn có chút như nhũn ra, bị anh lôi kéo như vậy, cô thẳng tắp ngã vào trong ngực của anh, ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trong lòng anh, cùng với hơi thở độc hữu đó, cô đột nhiên cảm thấy mình say rồi.
Say ở trong lòng người đàn ông này.
Cô thích anh, mặc dù anh lạnh nhạt với chính mình như vậy, cô cũng không khống chế nổi lòng của mình, không khống chế nổi tư tưởng của mình, chìm đắm ở trong ao đầm của anh.
"Thi Ngạo Tước, em thích anh!"
Không biết là dũng khí từ đâu tới, cô đối diện với tròng mắt của anh, lớn tiếng nói ra, giống như sợ anh không có nghe thấy, cô lại lặp lại một lần nữa: "Em thích anh!"
Thân thể Dạ Hàn bên cạnh dừng một chút, anh cho là anh xuất hiện đúng lúc ở trong sinh mệnh của Tô Cửu Y, lại thật không ngờ, anh lại là kẻ đến sau.
Trước khi anh đến, Thi Ngạo Tước đã nắm toàn bộ thế giới của cô ở trong tay, kể cả lòng của cô, đây cũng là nguyên nhân tối hôm qua tâm tình cô không tốt đi.
Anh giương môi cười, có chút chua sót, nhìn Tô Cửu Y tựa ở trong ngực Thi Ngạo Tước, trong lòng của anh như là bị đao đâm.
Có đôi khi người chính là kỳ quái như thế, thích một người thậm chí có thể không cần một chút lý do, trên vũ hội hóa trang lần đó, anh ở dưới tình huống còn chưa nhìn thấy bộ dáng của cô, liền có cảm tình với cô.
Cô và không giống cô gái khác, có thể nói cô nhát gan, nhưng cô tuyệt đối không phải nhu nhược, cô giống như là một tiểu cường đánh không chết, không chịu thua cũng không nhận thua. Té ngã sẽ đứng lên, té xuống lần nữa nhưng cô cũng sẽ bò dậy lần nữa, cứ tuần hoàn như vậy....
Một cô gái như thế đối với đàn ông mà nói, không có sức hấp dẫn trí mạng, nhưng cô lại có đầy đủ đặc điểm khiến người ta lún sâu, trong những ngày chung đụng này, anh cũng có thể được coi là động tâm với cô đi.
Lúc ở ngựa gỗ xoay tròn, câu nói bị tiếng âm nhạc bao phủ đó thật ra là: Em rất đặc biệt, có lẽ anh đã thích em rồi.
Dạ Hàn bắt đầu may mắn, may mắn vừa rồi cô không có nghe được lời của anh, nếu không anh sẽ mất đi cơ hội lại nói chuyện phiếm và tâm sự với cô.
Anh lặng lẽ xoay người đi, rời đi không quay đầu.
"Tô Cửu Y, cô đừng quá phận!" Nghe được Tô Cửu Y thổ lộ với Thi Ngạo Tước, Quyền Tâm chợt đứng lên, cô ta vươn tay muốn kéo Tô Cửu Y từ trong ngực Thi Ngạo Tước ra, nhưng vào lúc tay của cô ta muốn chạm vào Tô Cửu Y, Thi Ngạo Tước đột nhiên cúi đầu, dùng môi mỏng khiêu gợi của anh ngăn chặn miệng Tô Cửu Y.
Nụ hôn này tới quá đột ngột, Tô Cửu Y ngơ ngẩn, cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô quên mình nên làm gì.
Quyền Tâm sững sờ đứng tại chỗ, tay còn cứng đờ ở giữa không trung, vẻ mặt cô không thể tin nhìn người đàn ông và người phụ nữ hôn nhau trước mặt, cả giận nói: "Các người làm gì đó!"
Đáp lại cô ta, là nụ hôn càng sâu càng mờ ám hơn, Thi Ngạo Tước bá đạo cạy hàm răng Tô Cửu Y, tiến quân thần tốc, đòi hỏi hương thơm và ngọt ngào trong miệng cô.
Ánh mắt Quyền Tâm đỏ lên, cô ta che miệng xoay người bỏ chạy, sau khi chạy ra sân chơi lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, móc một dãy số ra gọi đi, điện thoại tiếp thông, cô ta khóc kể lể: "Bác gái Chanh Tử, Tước anh ấy có bạn gái rồi..."