"Trước kia không có, nhưng thời gian gần đây bởi vì...."
Trương Nga chưa nói hết câu, đã bị Trần Thế Cẩm cắt đứt: "Cô Trương Nga, mời cô trả lời có hoặc là không có."
Trương Nga cắn môi nhìn Thi Khả Nhi, sau khi Thi Khả Nhi dùng ánh mắt ý bảo cô phải trả lời thành thật, cô gật đầu: "Có."
Bởi vì Tiễn Hạo ở bên ngoài, Trương Nga đã không có giấc ngủ an ổn suốt nửa năm, ban ngày cô phải trông đứa nhỏ, buổi tối thường thường dỗ con ngủ, mình lại mất ngủ đến hừng đông.
Mỗi lần ngủ không yên cô sẽ nghĩ ngợi lung tung, sẽ cảm thấy mình rất vô dụng, ngay cả chồng của mình cũng không quản được, vì vậy mà bắt đầu sinh ra ý niệm tự sát trong đầu.
Nhưng mỗi một lần khi cô muốn đi lên tuyệt lộ định chết đi, cô lại sẽ nghĩ tới hai đứa con của mình, nếu như cô đi, có phải cả đời bọn chúng đều phải sống trong bóng ma không có mẹ hay không, có phải sẽ gọi những người phụ nữ khác là mẹ không....
Cuối cùng cô vẫn không hạ được quyết tâm, không đành lòng bỏ xuống hai đứa con còn nhỏ tuổi kia, dù phải tiếp tục cuộc sống chịu đau khổ, cô cũng quyết định muốn chống đỡ tiếp.
Từ khi bắt đầu, cô liền bắt đầu dựa vào mượn thuốc ngủ để chìm vào giấc ngủ, bởi vì chỉ có uống thuốc ngủ, cô mới có thể yên tâm ngủ.
"Xin hỏi cô Trương Nga, có phải con trai và con gái của cô từng bởi vì cô uống thuốc ngủ quá nhiều mà té xuống giường không?" Trần Thế Cẩm lại hỏi.
"Bọn chúng té xuống giường là vì....""Cô Trương Nga, mời cô trả lời là phải hoặc không phải."
Trương Nga do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nói: "Phải."
Thật ra chỉ có chính cô mới biết được, đứa nhỏ té xuống giường cũng không phải hoàn toàn là vì cô uống thuốc ngủ, ngủ quá sâu mà chăm sóc sơ sót bọn chúng, nguyên nhân càng quan trọng hơn là bởi vì cô dinh dưỡng không đủ trong thời gian dài nên dẫn đến thiếu máu nghiêm trọng, dẫn đến hôn mê.
Lúc ấy khi cô tỉnh lại đã là chín giờ, hai đứa nhỏ nằm trên mặt đất bật khóc thét lên, cô tự trách, áy náy, nhưng lại không thể làm gì được.
Chồng là phú hào tài sản hơn triệu, nhưng trong nhà lại không có một người giúp việc nào, ăn, mặc, ở, đi lại của hai đứa nhỏ, tất cả đều dựa vào một mình cô.
Cô mệt chết đi được, nhưng vĩnh viễn đều không dám nghỉ ngơi, cô cho rằng ráng chịu cuộc sống như vậy sẽ liền thoát khỏi, cho rằng sau khi chồng lạnh nhạt cô sẽ nghĩ đến tốt đẹp của cô mà hồi tâm chuyển ý, nhưng cô nghĩ sai rồi.
Hốc mắt Trương Nga đỏ lên, nghĩ đủ mọi thứ, rốt cuộc cô không khống chế nổi, che miệng khóc lên.
Sau khi Thi Khả Nhi đi ngang qua quan toà cầm một tờ khăn giấy tới cho cô ta, sau khi trấn an tốt tâm tình của cô ta, nhỏ giọng nói ở bên tai cô ta: "Phụ nữ cầm được thì cũng buông được, nếu một người đàn ông không yêu cô, ép ở lại cũng vô ích, bởi vì anh ta chỉ biết dùng hành vi tàn nhẫn của anh ta hết lần này tới lần khác thương tổn cô. Cô không biết, người đàn ông thật sự yêu cô sẽ tuyệt đối không cho phép cô rơi một giọt nước mắt ở trước mặt anh ta, bởi vì như vậy, anh có thể sẽ đau hơn cô."
"Bây giờ cô nhìn xem người đàn ông ngồi bên đó, vẻ mặt anh ta thanh cao, khinh thường mọi người kể cả cô, khi nhìn thấy cô, thậm chí lộ ra nét mặt khinh bỉ, một người đàn ông như vậy, không đáng để bất kỳ người phụ nữ nào lưu luyến."
Nghe cô nói xong, cảm xúc Trương Nga bình tĩnh một chút, cô dùng khăn giấy lau khô nước mắt, gật gật đầu nói: "Thi luật sư, tôi biết cô là thật lòng muốn giúp tôi, tôi rất cảm động, cũng rất cảm kích cô. Yên tâm đi, tôi không sao, tôi có thể, vì hai đứa nhỏ của tôi, tôi nhất định phải tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho bọn chúng, để bọn chúng tuổi già không lo, không có trải qua những ngày đau khổ như vậy."