Thẩm Chanh vào phòng tắm tắm rửa một cái, thay lễ phục.
Quả nhiên là làm theo số đo thân hình của cô, dù là chiều rộng của vai, hay là vòng eo, đều bao bọc rất vừa vặn.
Cô tìm từ hộp đồ trang sức trước bàn điểm ra một sợi dây buộc tóc màu đen, buộc lên đầu.
Nhìn bộ dáng đơn giản và thanh lịch mà không mất mỹ cảm trong gương, cô nhếch môi cười.
Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó truyền đến giọng nói của người giúp việc: “Thiếu phu nhân, cô dậy chưa?”
”Ừ.”
Nghe được giọng nói của cô, người giúp việc lập tức nói: “Hai vị tiểu thiếu gia đang tìm mẹ, vẫn luôn không chịu bú sữa, cô xem bây giờ có thể bồi hai đứa nhỏ trước không?”
Thẩm Chanh không có trả lời, mà là đứng thẳng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô đi ra, người giúp việc giải thích: “Hai vị tiểu thiếu gia tỉnh hơn một tiếng rồi, trong lúc đó chỉ uống một chút nước sôi, sau đó vẫn làm ầm ĩ ngay cả sữa cũng không chịu uống.”
”Ừ, cô đi đem sữa bột pha xong chưa, tôi thử xem một chút.”
Thẩm Chanh nói xong, đẩy cửa đi vào phòng trẻ.
Hai tên nhóc kia nằm mặt đối mặt ở trên giường, em bắt của bàn tay nhỏ bé anh, anh cầm lấy chân nhỏ của em, trong miệng còn phát ra âm thanh y y nha nha.
”Bé cưng.”
Thẩm Chanh ngồi xổm xuống ở bên giường, đưa tay chia ra bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bảo bối một chút.
”Oa!”
”Oa....”
Vừa đụng phải, bọn chúng liền cùng khóc lên.
Loại tiếng khóc không giống đói rồi mệt nhọc như lúc bình thường, không có quá thương tâm, nghe vào ngược lại như là đang đòi yêu thương từ mẹ.
”À, ngoan.”
Thẩm Chanh ôm Tiểu Ngạo Tước vào trong lòng, nhẹ giọng trấn an.
Vừa nghe thấy được mùi hương trên người cô, Tiểu Ngạo Tước liền chợt ngừng tiếng khóc, ngay sau đó duỗi đầu ngón út vào trong miệng, mút chậc chậc.
Đứa nhỏ này.
Thẩm Chanh bất lực cười cười, động tác dịu dàng đặt bé đến trên giường.
Sau khi để xuống không có lập tức rời khỏi thằng bé, mà là dán thân thể ở trên người bé, lấy tay nhẹ nhàng trấn an nó.
Sau khi dỗ dành bé xong, Thẩm Chanh lại bế Tiểu Thiên Tước còn đang khóc lên.
”Oa....”
Tiếng khóc đột nhiên nhỏ đi, sau đó lại biến thành tiếng cười "Khanh khách".
Thằng bé nhìn Thẩm Chanh, không ngừng vung múa bàn tay nhỏ bé của nó, “Khanh khách....”
Thẩm Chanh cúi đầu nhìn túi sữa nhỏ trong ngực, không khỏi xiết chặt mi tâm.
Không có cách nào lên mặt, càng không có cách nào nắm bắt hai đứa nhỏ này.
Trước kia là dỗ dành một người đàn ông, hiện tại phải dỗ dành ba người!
Người giúp việc rất nhanh pha tốt sữa bột cầm vào, lúc này Thẩm Chanh mới để Tiểu Thiên Tước tới bên cạnh Tiểu Ngạo Tước.
Lấy tay dò xét nhiệt độ sữa một chút, lúc này mới phóng tâm đưa bình sữa tới bên miệng đứa nhỏ.
Một tay cô cầm một bình sữa, đồng thời cho Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước ăn.
Vừa rồi hai tên nhóc kia vẫn luôn làm ầm ĩ không chịu bú sữa, thoáng ngậm lấy núm vú cao su.
”Chậc chậc....”
Dùng sức hút.
Bú sữa cũng muốn chọn người?
Thật khó hầu hạ.
Sau khi cho bọn họ bú hết sữa, Thẩm Chanh mới giao phần chuyện còn lại cho người giúp việc.
Vừa đi tới ngưỡng cửa, đã bị một dáng người cao lớn ngăn đường đi lại, người đàn ông lấy tay chống đỡ ở trên khung cửa, đang nhìn cô cười như không cười.
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc anh ta một cái, “Sớm như vậy?”
”Ừ, đến xem hai cháu trai của tôi một chút.”
Phượng Cửu Mị nói xong, thu hồi tay chống đỡ ở trên khung cửa, bước đi tiến vào gian phòng.
Thẩm Chanh vốn định đi ra ngoài, nhưng nhìn thấy anh ta đi vào, vì vậy lại đi theo anh ta trở về.
”Mẹ chồng đâu?”
Cô hỏi anh ta.
”Đi mua quà tặng rồi.” Vẻ mặt Phượng Cửu Mị nhu hòa nhìn chằm chằm hai túi sữa nhỏ, nhìn một lúc, khóe môi anh ta nâng lên thành nụ cười: “Giống như em, rất đẹp.”