Thẩm Chanh nhìn một đống lớn văn kiện trên bàn sách của anh: “Những thứ này đều xử lý xong rồi?”
Suốt hai ngày, mỗi khi trời tối anh đều phải làm việc đến nửa đêm, sao hôm nay đi tắm rửa sớm như thế?
Nhưng mà anh có thể đi ngủ sớm, cô vẫn là rất hài lòng.
Thi Vực ừ một tiếng, liền đẩy cô từ trong lồng ngực mình ra.
Nếu không phải cô vui vẻ chạy tới câu dẫn anh, sao có thể làm hại anh phải đi tắm nước lạnh.
Có trời mới biết những văn kiện này đều là Tôn Nham vừa mới đưa tới....
Cô gái nhỏ chọc lửa không thể không biết mình làm sai, lưu lại một câu: “Em lên giường chờ anh.” Rồi rời khỏi hiện trường phạm tội.
Lần này thời gian Thi Vực tắm rửa, còn muốn lâu hơn bình thường rất nhiều.
Dù sao anh là một đàn ông bình thường, bị một yêu tinh đốt lửa, anh nhất định phải dựa vào nước lạnh đến giảm nhiệt độ trên người xuống.
Đi ra từ phòng tắm, vốn Thi Vực muốn đi thư phòng tiếp tục xử lý tài liệu, nhưng lại nghĩ tới một câu “Em lên giường chờ anh” của Thẩm Chanh.
Vì vậy lúc đi đến nửa đường, lại quay trở về, vào phòng ngủ.
Sau khi mở cửa, liền nhìn thấy Thẩm Chanh cuộn mình ở trên ghế sofa, cầm trong tay thứ gì đó, đang xem tỉ mỉ.
Cửa sổ sát đất bên sofa có thể quan sát cả dinh thự xa hoa, và ánh đèn của cả thành phố.
Thẩm Chanh lười nhác ngồi dựa vào ở chỗ kia, ánh sáng chiếu tới trên người chan hòa với nhau, mặt mày tinh tế, quả thật giống như một bức họa.
Thi Vực đột nhiên giương khóe môi lên.
Sợ hãi đi qua khi cô nghiêm túc xem thứ gì đó sẽ dọa cô, sau khi vào cửa anh liền lên tiếng đầu tiên: “Đang xem gì đó?”
Thẩm Chanh dời ánh mắt từ trên tay, nhìn về phía anh.
Người đàn ông này, đẹp mắt đến mức rất không chân thật.
Đường cong trên mặt sắc sảo, đôi mắt thâm thúy, trên người quấn tùy ý một áo choàng tắm, lộ ra lồng ngực tinh tráng, làn da tốt đến kỳ quái, mang theo một loại cảm giác quyến rũ.
Qua sự mài dũa của thời gian, khí chất vương giả của anh càng ngày càng tăng.
Mắt Thẩm Chanh nhìn thẳng, hoàn toàn không nhận ra thần thái sắc mị mị của mình.
Qua một hồi lâu, cô mới sực tỉnh, thuận miệng đáp lại một tiếng: “Đang xem thiệp mời.”
Bình thường Thẩm Chanh tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn trả lời vấn đề của anh như vậy.
Sẽ ngoan ngoãn như vậy, hoàn toàn bởi vì mới vừa rồi đẫ bị anh đầu độc tâm trí.
Tâm trạng Thi Vực không khỏi tốt lên, sải bước lớn qua, lúc này mới nhìn đến tấm thiệp mời Thẩm Chanh cầm trong tay.
Thiệp mời là một nhân vật lớn có mặt mũi của thành Giang phái người đưa tới vào ban ngày, mời Thi Vực đi tham gia một tiệc rượu thương nghiệp.
Thiệp mời như vậy, từ sáng đến tối, không biết Thi Vực phải thu đến bao nhiêu, tự nhiên sẽ không để bụng.
Cho nên lúc đó chỉ tùy ý nhìn một cái, liền ném thiệp mời tới bên cạnh, không biết sao lại bị Thẩm Chanh phát hiện được.
Thẩm Chanh thấy anh nhìn thiệp mời không nói gì, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, vì vậy hỏi: “Anh đi không?”
Thi Vực không suy nghĩ chút nào, liền nói câu: “Không đi.”
Có thời gian còn không bằng ở nhà....
Sau đó lại nghĩ tới bây giờ còn không thể làm vận động kịch liệt gì với cô, lập tức có chút bực bội.
Thẩm Chanh nghe được anh nói không đi, có hơi thất vọng: “Đi đi, em muốn đi, mấy ngày nay em ở trong nhà đã sắp buồn bực hỏng rồi, em muốn ra ngoài đi dạo.”
”Không cho phép đi.”
Thi Vực một hơi từ chối, giọng điệu bá đạo không cho thương lượng.
Nói đùa, tiệc rượu là loại địa phương rồng rắn lẫn lộn, sao có thể để cho cô đi.
Loại địa phương phức tạp, không biết có bao nhiêu người sẽ sinh ra tạp niệm.
Người phụ nữ của anh, không cho phép bất kỳ ai ngấp nghé!