"Dựa vào cái gì không cho người ta động, dựa vào cái gì bá đạo như vậy...." Diệp Tử bĩu môi, không vui hừ hừ.
"Dựa vào anh là người đàn ông của em." Giọng nói Tần Cận vừa thấp lại trầm, dường như không khí chung quanh đều bị áp suất trên người của anh giảm thấp nhiệt độ xuống.
"Anh là người đàn ông của em thì có thể tùy tiện bắt nạt em ư...." Diệp Tử ngẩng đầu quan sát anh, vẻ mặt không chịu thua nhìn có vẻ rất đáng yêu.
"Nếu không em cho rằng sao?" Tần Cận cúi đầu, cắn ở môi cô một cái, sau đó mở miệng: "Làm phụ nữ của anh, chính là bị anh bắt nạt."
Diệp Tử sờ lên trên môi nơi bị anh cắn qua, miệng hơi vểnh lên, "Vậy em không muốn làm phụ nữ của anh nữa..."
"Không làm phụ nữ của anh?" Tần Cận lạnh lùng nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Em muốn nghĩ thì sẽ nghĩ.... Ưm!"
Tần Cận dùng cách thô bạo đơn giản nhất để ngăn chặn miệng của cô.
Quả nhiên vừa hôn xuống, Diệp Tử liền yên tĩnh, không giãy dụa cũng không phản kháng, cứ ngoan ngoãn tựa ở trong ngực của anh như thế.
Đợi khi cô yên tĩnh lại, Tần Cận mới rời khỏi môi của cô.
Diệp Tử vẫn đang ngây ngốc, anh liền nhéo cằm của cô, bá đạo nâng lên, đôi mắt thâm sâu nguy hiểm nhíu lại, "Tiểu Diệp Tử, có phải em rất thích nghe anh nói chuyện tình cảm ngọt ngào với những phụ nữ khác không?"
"Ưm...."
Diệp Tử bị anh nhéo cằm không nói ra lời, chỉ có thể dùng cách lắc đầu để trả lời vấn đề của anh.
Tần Cận muốn nghe chính miệng cô nói, vì vậy liền buông cằm của cô ra, "Nói, có phải em rất thích nghe anh nói chuyện tình cảm ngọt ngào với những phụ nữ khác không?"
Diệp Tử lắc đầu nói, "Không phải.... Em chẳng hề thích nghe chút nào...."
Tần Cận ừ một tiếng, trực tiếp đẩy cô từ trong lòng ra, sau đó cầm một chồng giấy nhét trên ghế sofa bên cạnh nhét vào trong tay cô, giọng nói lạnh đến dọa người: "Vậy em giải thích cho anh đây là thứ gì."
"Lời tâm tình đó!" Diệp Tử đáp.
"Lời tâm tình?" Tần Cận giương môi, cười như không cười, "Chút lời tâm tình này là em muốn cho anh nói cho ai nghe."
"Cố Liên Thành nha!" Diệp Tử lại đáp.
"Vậy em còn nói em không thích nghe?
"Em vốn là không thích nghe.... Hơn nữa vừa rồi, anh cũng không nói theo lời tâm tình phía trên này...." Diệp Tử hừ một tiếng, "Em làm nhiều lời tâm tình như vậy, anh lại không chọn dùng cái nào, lại còn bắt nạt em!"
Diệp Tử nói xong, rút một trang giấy ra đưa cho anh xem, sau đó nghiêm trang nói: "Anh xem nha, em viết là 【 Thật ra người trong lòng anh là em, vẫn luôn là em, chưa bao giờ động tâm với bất kỳ một phụ nữ nào ngoại trừ em, kể cả Diệp Tử. Liên Thành, em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không? 】, kết quả anh nói lại là, 【 ban đầu lúc mới quen cô ấy, tôi giống như thấy được bóng dáng của em ở trên người cô ấy, nhưng sau đó chung đụng thời gian lâu dài mới phát hiện, tất cả đều là ảo giác.... 】."
Nói xong, cô lại rút một trang giấy đến, chỉ vào chữ phía trên nói: "Em viết là 【 ban đầu anh không nên từ chối của em, Liên Thành, xin cho anh thêm một cơ hội yêu em 】, kết quả anh nói là 【 đàn ông đều rất nhớ tình xưa, tuy rằng ba năm trước tôi cự tuyệt em, nhưng cũng không có nghĩa thật sự không có một chút cảm giác với em】!"
"...."
Gương mặt Tần Cận giá lạnh, ánh mắt âm u đến cực điểm, mang theo một cổ lệ khí khiếp người.
Diệp Tử: "Lần sau, anh phải nói theo những gì em viết! Nếu không em liền chán ghét anh!"
Tần Cận: "...."
Anh lại có thể không tìm được lời phản bác, cũng không tìm được phương pháp trị người phụ nữ này.