Yên lặng nhìn phần món ăn trẻ em trên bàn trước mặt mình, vẻ mặt Tô Cửu Y hắc tuyến: "...."
Thi Ngạo Tước ngược lại vẻ mặt bình tĩnh nhàn nhã, vuốt vuốt con búp bê tặng kèm trong phần ăn trẻ em.
"Tôi nói." Tô Cửu Y chỉ một Hamburger trước mặt, hỏi một vấn đề đặc biệt ngu xuẩn, "Đây là cho trẻ con ăn đúng không?"
Thi Ngạo Tước bình tĩnh ừ một tiếng.
Tô Cửu Y: "...."
Đúng lúc đó, đột nhiên có một bé trai ló đầu ra từ bàn bên cạnh, đôi mắt nước tròn xoe nhìn chằm chằm búp bê trong tay Thi Ngạo Tước.
"Anh có thể cho em cái này không?" Bé duỗi bàn tay nhỏ bé thịt đô đô ra, chỉ vào con búp bê nhỏ trong tay Thi Ngạo Tước.
Tô Cửu Y đoạt mở miệng nói trước Thi Ngạo Tước: "Bạn nhỏ, con búp bê này là thứ anh trai thích nhất, vẫn là chị tặng cho em một cái hamburger nhé."
Nói xong, cô đưa hamburger trong khay ăn cho bé trai.
Vẻ mặt bé trai thất vọng gặm gặm ngón tay, nhưng vẫn gật đầu, cầm Hamburger chạy qua một bên.
Tô Cửu Y quay đầu liếc qua Thi Ngạo Tước, sắc mặt của anh quả nhiên có chút âm trầm.
Bỗng chốc nhịn không được, cô bật cười.
Mặt Thi Ngạo Tước đen đi một tầng
"Xin lỗi xin lỗi." Tô Cửu Y cười giải thích nói: "Tôi thấy người bạn nhỏ thật là đáng yêu."
Thi Ngạo Tước khẽ nhíu mày, vẻ mặt ôn giận.
"Thật sự tức giận rồi..." Mỗi lần Tô Cửu Y nhìn thấy bộ dáng này của anh, lưng đều sẽ phát lạnh một trận, vì vậy chủ động thừa nhận sai lầm với anh, "Tước thiếu, tôi sai rồi!"
Thi Ngạo Tước nghe tiếng, lông mày nhíu lại giãn ra, anh nhìn cô, đưa con búp bê trong tay đến trước mặt cô, sau đó không nhanh không chậm mở miệng: "Sinh nhật vui vẻ."
Sinh nhật vui vẻ.
Còn nhớ lúc mình còn rất nhỏ, nhà họ Tô vẫn là ở trong một khu chung cư ba phòng ngủ một phòng khách, không có biệt thự sang trọng bây giờ, Tô Trấn Hùng cũng không có dã tâm kiếm càng nhiều tiền lợi nhuận cho công ty hơn.
Cô hoàn toàn nhớ rõ mỗi lần sinh nhật, mẹ đều sẽ xuống bếp làm rất nhiều món cô thích ăn, mà ba lúc nào cũng xã giao bên ngoài đều sẽ xách bánh ngọt về nhà.
Đã nhiều năm như vậy, cô đã sớm quên nguyện vọng ban đầu là cái gì, chỉ biết đó là ngày mình mong đợi nhất trong một năm, cô giống như một công chúa hạnh phúc.
Giấc mộng xa hoa như vậy, hiện tại sớm đã không tồn tại nữa, mà cô cũng không có sinh nhật rất nhiều năm rồi, ngày này đối với cô mà nói, dường như trở thành một vết sẹo không muốn đụng vào.
Chỉ là không ngờ Thi Ngạo Tước lại biết sinh nhật của cô, hơn nữa còn cố ý mang cô đi đến nơi đầy khí trẻ con mừng sinh nhật.
Cô nhìn anh, hỏi: "Sao anh biết?"
"Ngày đó nhìn tư liệu nhân viên của em." Anh nâng cằm lên nói.
Cầm lấy con búp bê nhỏ, Tô Cửu Y cảm thấy mũi có chút chua xót, trong lòng giống như có đồ vật gì đó sụp đổ, trở nên mềm mại.
"Cảm ơn." Ngoại trừ hai chữ này, cô không tìm được ngôn ngữ khác để hình dung cảm nhận trong lòng mình.
Hẳn anh biết mình từ nhỏ chưa từng có qua mấy lần sinh nhật, cho nên mới gọi một phần món ăn trẻ con cho mình đi, không ngờ một người đàn ông lạnh lùng như vậy, còn có một mặt cẩn thận này.
Đàn ông như vậy, sẽ làm rất nhiều phụ nữ điên cuồng.
*
Khi Tô Trấn Hùng về đến nhà, bên cạnh bàn ăn chỉ có một mình Triệu Thư Nhã đang đợi ông, ông giao cho áo khoác âu phục nữ hầu, sau đó nhìn về phía Triệu Thư Nhã: "Man Ngưng đâu?"
Triệu Thư Nhã rất là cao hứng nói: "Sáng sớm liền đi theo Trí Kha ra ngoài, hiện tại còn chưa có trở lại."
Tô Trấn Hùng vừa nghe như vậy, cười vui vẻ: "Xem ra hai đứa nhỏ nói chuyện rất tốt, trước đó thấy hai người bọn chúng đều không nói gì, còn tưởng rằng mối hôn sự này sẽ ủy khuất đứa nhỏ."