Thẩm Chanh ngồi xuống ở trên ghế sofa, vừa uống hai ngụm sữa tươi, điện thoại trên bàn làm việc liền vang lên.
Thẩm Chanh đứng dậy chuẩn bị đi tiếp nghe, nhưng suy nghĩ một lúc, lại ngồi xuống.
Tiếng chuông rất nhanh liền kết thúc, sau đó qua mấy giây, liền vang lên lần nữa.
Thẩm Chanh do dự một chút, vẫn đi qua nhận ngheb điện thoại.
”Alo.”
”Alo! Thư ký Thẩm sao? Cô có thể ở tổng giám đốc tìm trên bàn làm việc một hạng mục báo cáo có tiêu đề là T-GE không?”
Phụ nữ có thể nhận nghe điện thoại ở trong văn phòng của Thi Vực, đối phương không cần nghĩ cũng đã đoán được là ai.
Bởi vì, bình thường cơ bản không có người dám một mình vào phòng làm việc của tổng giám đốc dưới tình huống Thi Vực không làm việc ở đó, chớ nói chi là nghe điện thoại.
Mà chuyện phòng thư ký của Thẩm Chanh bị an bày ở bên cạnh phòng làm việc của tổng giám đốc, gần như không có ai là không biết.
Nghe được lời của đối phương, Thẩm Chanh quét mắt văn kiện chỉnh tề đặt ở trên bàn làm việc một cái, “Ý anh muốn nói 'T-GE sản phẩm nghiên cứu mới nhất'?”
”Đúng đúng đúng, chính là cái đó! Thư ký Thẩm, sợ rằng phải phiền cô tự mình đi một chuyến, đưa phần báo cáo này đến sảnh hội nghị phát biểu tầng mười hai.”
”Ừ, được.”
Thẩm Chanh cúp điện thoại, cầm lấy phần báo cáo kia liền ra khỏi phòng làm việc.
Lần này, cũng có thể được coi là một lần làm thư ký danh xứng với thực.
Làm chuyện như vậy, thật sự tốt hơn chuyện ký tên đóng dấu kiểm tra văn kiện rót coffee rất nhiều!
Đến tầng mười hai, Thẩm Chanh ra khỏi thang máy, trực tiếp đi đến phòng họp cuối hành lang.
Dừng lại ở ngoài phòng làm việc, cô giơ tay lên gõ cửa.
”Vào đi.”
Nghe được tiếng nói truyền đến từ bên trong, Thẩm Chanh mới kéo cửa phòng họp ra, cất bước đi vào.
Nhưng trong nháy mắt đi vào cửa, chân của cô đáy đột nhiên trợt một cái, một trận cảm giác đau đớn truyền đến từ cổ chân, trẹo chân rồi!
Mà lúc này, tất cả mọi người đang nhìn cô.
Thẩm Chanh: “....”
Ngượng ngùng xấu hổ, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy!
Tay nắm báo cáo siết chặt, thân thể đã không khống chế nổi nghiêng về phía trước....
Cũng đúng lúc này, Thi Vực đột nhiên đứng dậy từ ghế chủ tọa, bước dài tiến tới, đưa tay chống đỡ hai vai của cô, ngăn chặn xu thế đang nghiêng về phía trước của cô, đỡ cô đứng dậy.
Cánh tay của anh mạnh mẽ và làm cho người ta an lòng, chỉ trong nháy mắt, Thẩm Chanh liền ổn định dòng suy nghĩ của mình.
Vừa rồi, cô lại có thể sợ hãi.
Cô lo lắng nếu thật sự té xuống, sẽ làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng.
Sau khi xác định Thẩm Chanh đã đứng vững chân, Thi Vực bình tĩnh tự nhiên rút tay lại.
Mắt lạnh liếc nhìn cô, sau đó trực tiếp rút phần báo cáo nghiên cứu từ trong tay cô, thần thái tự nhiên đi về vị trí của mình.
Một trận phong ba nhỏ cứ lặng yên không tiếng động lắng xuống như vậy, nhưng mà mang đến cho mọi người đang ngồi một trận phong ba vô hình.
Người trong phòng họp, tất cả đều là cấp cao của công ty, tiếp xúc với Thi Vực không phải một ngày hay hai ngày.
Theo bọn họ, Thi Vực chính là một vật cách điện với phụ nữ, cho tới bây giờ anh chỉ chuyên chú với công việc của mình, không có liếc nhìn lâu với bất kỳ người phụ nữ nào.
Nhưng vừa rồi, anh lại chủ động đi đỡ một người phụ nữ!
Tất cả mọi người đều âm thầm hít một hơi, len lén đánh giá Thẩm Chanh.
Quả thật xinh đẹp, nhưng là boos của bọn họ có mỹ nhân cực phẩm nào mà chưa thấy qua, sẽ không đến mức bị một thư ký nhỏ làm khuynh đảo chứ....
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, đưa mắt nhìn nhau, hai bên dùng ánh mắt truyền đạt nghi ngờ của mình.
Thư ký mới tới này, rốt cuộc là có mị lực như thế nào, lại có thể hòa tan một tòa băng sơn như vậy?
Thẩm Chanh đứng tại chỗ, liếc nhìn cấp cao trong phòng họp, nhếch môi cười, gió thoảng mây trôi.
Cũng đúng lúc này, cô chịu đựng đau nhức kịch liệt không ngừng truyền tới từ chỗ mắt cá chân, xoay người thối lui ra khỏi phòng họp.