Diệp Tử bị anh nhéo cằm nên không nhúc nhích được, cũng không nói ra lời, chỉ có thể dùng lắc đầu để trả lời vấn đề của anh.
Lúc này Tần Cận mới buông tay ra, lạnh lùng đe dọa nhìn cô, "Nhớ kỹ, tiền của ông đây chỉ cho một người phụ nữ là Diệp Tử em xài!"
Nói xong, đưa tay mở cửa phòng, bước nhanh đi ra ngoài.
Nhưng mới vừa đi hai bước, lại dừng bước quay đầu lại, vươn tay với Diệp Tử: "Còn không đi."
Diệp Tử có chút ngây ngốc, đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Đi đâu?"
Tần Cận lạnh lùng phun ra một câu: "Đi dạo phố."
Diệp Tử ồ một tiếng, nói: "Nhưng em muốn đi một mình...."
Tần Cận híp híp mắt, con ngươi sâu thẳm mênh mông không thấy đáy, "Có đi hay không?"
Diệp Tử vẫn ngoan ngoãn đi tới, bỏ tay của mình vào trong lòng bàn tay anh.
Tần Cận dẫn cô xuống lầu, đợi sau khi cô ngồi lên xe, buộc dây an toàn cho cô, sau khi đóng cửa xe liền đi vòng qua chỗ bên kia.
Lái ra khỏi nhà họ Tần, Diệp Tử vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Cảm thấy eo có chút đau nhức, cô lấy tay vuốt vuốt, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
Tần Cận đang nhìn thẳng lái xe, nhưng dư quang vẫn bắt được động tác của cô.
"Lần sau anh sẽ nhẹ một chút."
Lúc anh nói tới cuối cùng, giọng nói thả thấp, chỉ có điều không có xoay đầu lại nhìn Diệp Tử.
Không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh lại lên tiếng: "Thích túi xách nhãn hiệu nào."
Tần Cận không hổ là lão luyện trên tình trường, lúc dỗ dành phụ nữ quả nhiên rất có bộ dáng.
Diệp Tử quay đầu nhìn mặt của anh, nói thật nhỏ một câu: "Ngoại trừ hàng hiệu, em đều thích."
"...."
Trước khi ở cùng Diệp Tử, tất cả phụ nữ của Tần Cận đều có một sở thích chung, đó chính là không ngừng đổi túi xách hàng hiệu.
Giá cả thấp một chút thì mấy vạn, cao một chút là vài chục vạn thậm chí hơn trăm vạn, anh đều từng tặng qua.
Cho nên anh vẫn cảm thấy, phụ nữ rất dễ dỗ dành, một túi xách liền có thể làm được.
Nhưng không ngờ đến chỗ Diệp Tử, lại có thể thành kết quả như vậy.
Diệp Tử không để ý đến sắc mặt Tần Cận, mà là nhìn nhắc nhở đường phía trước: "Quẹo trái ở ngã ba đường phía trước, đi thêm mười ba cây số sẽ có một cửa hàng bán túi xách ở mặt tiền, rất nhiều kiểu, em muốn đi nơi đó mua."
Tần Cận ừ một tiếng, rẽ ngoặt dựa theo phương hướng cô nói, sau đó mới hỏi cô: "Túi xách đắt nhất ở nơi đó bao nhiêu tiền?"
"Hơn hai trăm thì phải." Diệp Tử trả lời hết sức chăm chú.
"Vậy liền mua tất cả kiểu dáng."
"Nhiều lắm, có mấy trăm loại!"
"Vậy cũng mua."
"Mua một là được, không cần nhiều như vậy...."
"Anh quản em như vậy đó, hai mươi vạn tiền túi xách, tự em xem rồi làm. Nếu không tiêu hết, anh liền tìm những phụ nữ khác đến xài thay em."
"Không thích! Lại bắt nạt em...."
Thẩm Chanh ăn bữa sáng, gọi điện thoại cho Diệp Tử, nghe cô bé nói đang đi dạo phố mua túi xách, tính cùng đi với cô bé, nên liền bảo tài xế lái xe đưa cô đi qua.
Lúc đi, Tần Cận có chuyện phải rời đi, chào hỏi cô một tiếng chị dâu, hàn huyên vài câu, liền lái xe đi.
Trước khi đi còn ném thẻ cho Diệp Tử, cảnh cáo cô nếu không chà hết thẻ thì tự gánh lấy hậu quả.
Nếu là những phụ nữ khác, có thể tùy tiện chà thể, nằm mơ cũng sẽ muốn tỉnh, thế nhưng Diệp Tử và Thẩm Chanh là cùng một loại người.
Dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng không hấp dẫn nổi các cô.
Diệp Tử cầm thẻ, bĩu môi, "Mỹ nhân...."
Âm cuối kéo đến thật dài, vừa nghe biết ngay là cô nhóc không vui.
Thẩm Chanh liếc nhìn thẻ trên tay cô nhóc một cái, quyến rũ nhếch nhếch khóe môi: "Cho em chà thì em liền chà, không có phụ nữ không chà hết tiền. Đi, chị dẫn em đi tới một nơi."