Nghe được giọng nói này, tay của người phụ nữ đồ đen còn chưa kịp đụng đến Thẩm Chanh, liền kịp thời thu tay.
Hiển nhiên, một tiếng còi báo động này đúng là đang cảnh cáo sát thủ.
Nói cách khác, mọi cử động trong xe đều ở bên trong sự giám sát của người khác, mà người nắm cục diện trong tay này, không phải Phượng Cửu Mị thì còn có thể là ai.
Cố đè sát ý trong lòng xuống, người phụ nữ đồ đen đưa tay đoạt lấy chai nước trong tay Thẩm Chanh, ném ra từ cửa sổ xe.
Thẩm Chanh ngưỡng dựa vào ở trên ghế sau, khóe môi nhẹ gợi lên, cười đến rất sáng lạn.
Cô dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp dạ dày, giảm bớt cảm giác khó chịu mãnh liệt.
Mệt mỏi đang không ngừng đánh úp lại, cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cũng cùng thời gian đó, vùng ngoại thành của thành Đô.
Tầng cao nhất của một tòa nhà công nghiệp cũ kỹ, bốn bế đều không có lan can phòng hộ, hệ số an toàn là không.
Cuồng phong thổi qua, bình thủy tinh treo ở giữa không trung va chạm vào nhau, phát ra tiếng giòn vang chói tai.
Phía dưới vô số bình thủy tinh, hơn mười người phụ nữ đồ đen đứng thẳng tắp, lấy Thái Minh Kiều dẫn đầu.
Ở đối diện bọn họ, còn đứng một người đàn ông phong hoa tuyệt đại.
Giữa ngón tay của anh kẹp một điếu xì gà, bởi vì gió thổi mà cháy càng nhanh hơn.
Điếu thuốc cháy gần một nửa, khói mùi cuốn đầy trong không khí, mùi thuốc lá lạnh nhạt cuốn tới ùn ùn, Thi Vực hít vào một hơi thật sâu.
Ngón tay suông dài nhẹ nhàng vẩy bớt tro thuốc lá, cuối cùng anh cũng giơ tay lên đưa xì gà vào trong miệng, hút một hơi.
Hơi ngửa đầu, chậm rãi phun ra một vòng khói.
Rõ ràng là một động tác lơ đãng, lại ưu nhã làm cho người khác giận sôi.
Khí phách giữa phong cách lẫn cử chỉ đều hiển lộ rõ ràng, đẹp như thần để.
Không biết qua bao lâu, anh vê tắt đầu thuốc lá, chậm rãi sửa sang lại cổ áo hơi mất trật tự một chút.
Lạnh lùng quét nhìn người trước mặt, môi mỏng giương lên, đưa tay nắm lấy một bình thủy tinh.
Anh không có lấy bình thủy tinh xuống, mà là dùng phương thức càng trực tiếp hơn.
Ngón tay suông dài, gắp tờ giấy từ trong bình ra.
Mở ra, phía trên có một dòng chữ tinh tế: Sống không bằng chết.... Vạch ở trên cổ tay ba dao.
”Xâm sinh xâm chết?”
Thái Minh Kiều nhìn anh, trên mặt mang theo chút ý cười lạnh khiến người ta rất khó phát hiện ra.
Thi Vực chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, liền xé một nát bấy tờ giấy trên tay, mảnh nhỏ bị gió cuốn đi, rải tác tứ tung.
Thái Minh Kiều dùng tay chỉ anh: “Anh....”
Pằng!
Một tiếng súng vang vọng không trung.
Lấy súng, lên đạn, bóp cò, một loạt động tác này làm lưu loát liền một mạch.
Viên đạn xỏ xuyên qua chân Thái Minh Kiều, cô ta lảo đảo vài bước, cuối cùng dùng tay chống đỡ trên mặt đất mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
”Anh dám nổ súng?!”
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt một mảnh đỏ thắm.
Pằng!
Lại là một tiếng súng vang, một viên đạn lớn trực tiếp xuyên vào một cái chân khác của Thái Minh Kiều.
Đau đớn kịch liệt khiến cô ta toát mồ hôi lạnh đầm đìa, sau đó ngã trên mặt đất.
Cô ta muốn bò dậy từ dưới đất, đáng tiếc lực bất tòng tâm, mà một đám cấp dưới của cô ta, chỉ là móc súng ra nhắm ngay Thi Vực, không ai hỏi đến sống chết của cô ta.
Sát thủ, là một nghề nghiệp không có nhân tính.
Lãnh huyết lạnh lùng, khát máu vô tình, tất cả mọi người đều sống vì mình, sẽ không bởi vì người bên cạnh mà có lộ ra một chút xúc động.
Gia nhập tổ chức này, Thái Minh Kiều liền vô cùng hiểu rõ điểm này.
Nhưng phàm là người không thù không hận, cũng sẽ không để bản thân lưu lạc thành một sát thủ không có thất tình lục dục.
Cho nên, cô ta hận!
Quỳ rạp trên mặt đất, Thái Minh Kiều nhìn Thi Vực cười tự phụ: “Anh rể tốt của tôi, anh thật là vô tình! Anh có biết không, trên người tôi và Thẩm Chanh đều chảy máu giống nhau! Tổn thương tôi, cô ta có thể cảm thấy vui sướng. Nhưng nếu anh giết tôi, cô ấy có thể sẽ thống hận anh cả đời....”