Sau khi kéo bức màn lại, bóng dáng Tiêu Thần từ từ biến mất, nhìn có vẻ là rời khỏi cửa sổ, hơn nữa sofa còn cách cửa sổ một đoạn khoảng cách, cho nên hoàn toàn không thấy được tình huống bên trong.
Động tác của Tiêu Thần khiến Tần Thiếu Bạch có loại dự cảm không tốt.
"Tiêu Thần biết thân phận thật của em à?" Anh trầm giọng hỏi.
"Không biết." Thích Cảnh Nhân trả lời nói, "Anh của tôi phong tỏa tất cả tin tức, người bình thường không tra được thân phận của tôi."
"Như vậy sao." Anh lôi kéo cô đi đến ban công "Em đi lầu 2301 đối diện gõ cửa, nếu có người mở cửa thì nói đi nhầm phòng, nếu như không ai mở cửa thì em gọi anh, anh chờ em ở đầu bậc thang."
Thích Cảnh Nhân im lặng cả buổi, nói: "Anh cảm thấy khả năng không ai mở cửa có lớn không...."
"Mấy dự án gần đây Tiêu Thần nói thành đều không sạch sẽ." Trên mặt Tần Thiếu Bạch lộ ra nghiêm túc hiếm có.
"Được, tôi biết rồi."
Hai người đi đến trong thang máy tầng lầu đối diện, Thích Cảnh Nhân thở một hơi thật dài nhấn xuống tầng lầu, Tần Thiếu Bạch quan sát cô, nhìn ra được cô có chút khẩn trương.
Anh cười, vươn tay sửa sang lại cổ áo cho cô một chút.
"Đợi lát nữa không cần về Ciaos, anh đưa em về nhà, đi ngủ sớm một chút, trưa mai dẫn em đi ăn cơm."
Nghe được anh là đang trấn an tâm tình của cô.
"Nếu tôi nói tôi từng hỗ trợ FBI phá án, anh tin không?" Cô nói.
"Tin." Tần Thiếu Bạch nắm lấy tay của cô, vẻ mặt thành thật nói: "Anh tin."
"Vậy thì đừng nghi ngờ tôi."
*
Buổi sáng, Tô Cửu Y là bị quản sự lay tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt muốn lấy mạng người, ngay khoảnh khắc đó cô cho là mình đã bị Hắc Bạch vô thường mang vào địa ngục, đang bị quỷ nhỏ đòi mạng ngược đãi.
"Á!" Cô hét lên một tiếng, sau đó theo bản năng co rụt tới cửa, phía sau lưng đụng mạnh vào cửa phòng vững chắc, nhưng cô không có chút cảm giác đau đớn nào.
Có thể là bởi vì người trước mắt tương đối khủng bố đi.
"Cô tỉnh rồi?" Quản sự hỏi cô.
"Ừ.... Ừ." Trong lòng Tô Cửu Y cảm thán, loại khí thế áp bách người này của bà ta, quả thật còn muốn lợi hại hơn Thi Ngạo Tước.
"Vậy thì thay quần ào làm việc." Quản sự quan sát cô, "Cô nhìn xem cô mặc cái gì đây, không biết còn tưởng rằng là đồ đồng phục của hộp đêm."
.... Bà ta thật sự đoán đúng rồi.
Tô Cửu Y không kịp khích lệ bà ta, liền hít mũi một cái, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu: "Cái kia.... Xin lỗi cháu đã để chìa khóa ở bên trong, dì có thể đưa chìa khóa dự bị cho cháu không?"
Quản sự liếc cô một cái, hỏi: "Cô sẽ không phải là ngủ trong hành lang một đêm chứ!"
Vẻ mặt Tô Cửu Y cầu xin càng không ngừng gật đầu.
" Đứa bé đáng thương." Quản sự lắc lắc đầu, "Cô đợi một lát, tôi đi lấy."
Bà ta mới vừa đi hai bước, Tô Cửu Y còn chưa kịp mừng thầm, liền nhìn thấy bà ta xoay đầu lại, đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: "Lần sau lại để chìa khóa bên trong, cô liền đi tới trong vườn hoa ngủ, còn có thể tiết kiệm tiền điện máy điều hòa không khí."
Tô Cửu Y chỉ có thể tiếp tục gật đầu.
Sau khi lấy được chìa khóa, rốt cuộc cô cũng có thể nằm thoải mái ở trên giường, ngồi ở ngoài cửa cả đêm, hiện tại cô cảm thấy toàn thân đau nhức, đi đứng vẫn đang run lên. Đại não một mảnh trống không, cái trán nóng lên một trận, Tô Cửu Y hít mũi một cái, cảm thấy mình giống như có chút cảm mạo.
Quản sự dặn dò, bảo cô mười phút sau xuống dưới tập hợp, cô cắm sạc pin di động, sau đó khởi động máy, cùng không nhìn thấy cuộc gọi hay tin nhắn của Thích Cảnh Nhân.
Sẽ không có chuyện gì chứ?