Editor: May
Người giúp việc lĩnh mệnh lui ra, dựa theo căn dặn của Thẩm Chanh, cầm lấy tất cả canh bổ vừa nấu tốt đi đút cho chó hoang.
Lúc Thẩm Chanh xuống lầu dùng bữa sáng, gọi cho Tôn Nham một cú điện thoại.
Tôn Nham đang ngủ say nghe đến tiếng điện thoại rung, gần như phản xạ có điều kiện ngồi dậy, thậm chí không có liếc mắt nhìn người gọi là ai, liền trực tiếp nhận nghe điện thoại.
"Ông chủ, có căn dặn gì...."
Có thể là bởi vì chuyện rạng sáng đưa áo mưa để lại di chứng, trong đầu Tôn Nham chỉ có một nhân vật "ông chủ" này.
Bởi vì sự hiện hữu của anh, vĩnh viễn đều chỉ làm phục vụ cho người đó.
"Ông chủ gì, là tôi."
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, không đợi Tôn Nham mở miệng, liền nói: "Đưa Điềm Tâm về thành Đô."
"Thiếu phu nhân, bây giờ tôi không có ở thành Giang."
"Vậy anh ở đâu?"
"Tôi ở thành Đô."
"Trở về lúc nào?"
"Đến lúc rạng sáng hôm nay, tôi còn đi mua cho ông chủ hộp...."
Tôn Nham nói xong, đột nhiên dừng lại, nhận ra mình lắm mồm, vội thu ba chữ bao tránh thai về.
"Hả?" Thẩm Chanh nhíu mày.
"Tôi vừa xuống máy bay, liền đi cửa hàng 24h mua cho ông chủ một cái bật lửa, cũng mang theo quà tặng cho thiếu phu nhân và hai tiểu thiếu gia, đợi lát nữa sẽ đưa tới!"
Tôn Nham đột nhiên bội phục hoạt động não của mình, lại nghĩ ra một cách đối phó cao minh như vậy.
Thẩm Chanh ngay cả đáp cũng không đáp lại một tiếng, liền cúp điện thoại.
Cũng cùng thời gian đó, quán cà phê.
Trong phòng bao VIP, Diệp Cẩn ngồi trên ghế sofa, đối diện gương trang điểm lại.
Ở đối diện cô ta, ngồi xuống một người phụ nữ mặc váy màu đen, 25-26 tuổi.
Một đầu tóc dài màu đen phủ trên bờ vai, vừa vặn đến eo.
Dung mạo cô ta kiều diễm, khí chất xuất trần, mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, đều không tìm được chút tỳ vết nào.
Vẽ một đường mắt cuối cùng ở khóe mắt, Diệp Cẩn thả cái gương về trong túi xách LV, ngón tay thon dài vuốt vuốt chì vẽ mắt, ngước mắt nhìn cô gái trước mặt.
"Liên Thành, thật ra dì luôn cho rằng cháu có cảm tình với Tiểu Vực. Cho nên bắt đầu từ khi dì gả cho Diệu Quang, vẫn tự trải đường cho cháu. Mà dì làm những thứ này, chẳng qua chỉ là vì để cho tên của cháu có thể có một ngày xuất hiện trên hộ khẩu nhà họ Thi."
Cố Liên Thành nghe lời của cô ta, thần sắc cũng rất nghiêm túc: "Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cháu vẫn luôn giáo dục cháu, đối nhân xử thế phải làm đến nơi đến chốn, vật mình muốn có được chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình đi tranh thủ, không thể đi đường tắt, đi chệch đường. Cho nên kẻ thứ ba này, cháu không thể làm."
"Cháu - đứa bé ngốc này." Diệp Cẩn cười cười yêu mị, ngón tay nhẹ nhàng gõ ở trên mặt bàn, phát ra tiếng vang có tiết tấu.
Cô ta nhìn Cố Liên Thành, cười đến càng sâu: "Dì bảo cháu đi tiếp cận Tiểu Vực, cũng không phải là muốn cho cháu đi làm kẻ thứ ba. Tính cách của cháu, người làm dì như ta còn không nắm rõ sao?"
Cố Liên Thành khẽ nhíu đôi mày thanh tú: "Vậy ý của dì là?"
"Nếu như hai người bọn họ ly hôn, chia tay, hoặc là bởi vì có chút nguyên nhân trở thành kẻ thù. Cháu lại dùng thân phận một người theo đuổi ở lại bên cạnh Tiểu Vực, vậy còn có tính là kẻ thứ ba sao?"
Diệp Cẩn rất rõ ràng tính cách cháu gái của cô ta, nếu như giựt giây nó đi chen chân tình cảm của người khác, phá đám hôn nhân người khác, dù là có lợi ích lớn lao, nó cũng sẽ không thỏa hiệp.
Nó có nguyên tắc, có lập trường, hơn nữa còn rất kiên định.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô ta lại nhìn trúng nó.
Không đợi Cố Liên Thành mở miệng, Diệp Cẩn lại nói: "Bất kể là dáng người, bộ dạng, khí chất, gia thế, người phụ nữ họ Thẩm kia đều không bằng một phần vạn của cháu. Liên Thành, bại bởi một phụ nữ ưu tú không mất mặt, mất mặt chính là bại bởi một người phụ nữ không sánh bằng cháu ở mọi phương diện!"