Những lúc thế này, bọn họ phải nên liều mạng khóc, liều mạng làm ồn chứ?
Sao lại cười?
Cô quay đầu tránh né đụng chạm của Thi Vực, vùng vẫy ở trong lòng anh một chút, sau đó dùng tay chống đỡ trên ngực anh, đối diện với tầm mắt nóng rực: "Gia, em quen giường, ít nhất phải nửa tháng mới thích ứng được, cho nên sợ là tối nay không thể hầu hạ anh rồi."
"Không sao, tối nay đến lượt anh đến hầu hạ em." Một tay Thi Vực vòng ở eo của cô, một tay nâng cái ót của cô, cúi đầu ngậm lấy môi của cô, răng trắng tinh gặm cắn ở trên làn môi cô, tựa như sói đói nổi lên thú tính, muốn ăn cô vào trong bụng.
Sau một nụ hôn nồng cháy sâu triền miên ở đầu cầu thang, Thi Vực mới thả Thẩm Chanh ra.
Tóc Thẩm Chanh hơi rối loạn, hô hấp dồn dập, trên mặt tinh sảo mang theo chút đỏ hồng say lòng người.
Thi Vực vươn tay, dùng ngón tay thon nhẹ nhàng mơn trớn mặt cô, cuối cùng dừng lại ở chỗ búi tóc bên tai của cô, cẩn thận chỉnh sửa tóc tán loạn thay cô.
"Con gái!"
Thẩm Trung Minh tới đúng lúc, một tiếng "con gái", phá hủy bầu không khí mờ ám.
Thi Vực thu tay về, trong nháy mắt ánh mắt vốn yêu thương cưng chìu liền lạnh xuống không chút nhiệt độ, anh xoay người nhìn về phía người tới dưới lầu, mắt nhẹ híp lại.
Ánh mắt nguy hiểm phóng ra từ trên người, trong lúc nhất thời ngay cả nhiệt độ không khí đều xuống tới cực điểm.
"Ông Thẩm đến thật đúng lúc."
Môi mỏng giương lên, Thi Vực đang cười, ý cười cũng không đạt đến đáy mắt.
"Chào con rể...." Thẩm Trung Minh nhận ra mình phá hủy chuyện tốt của hai người, vì vậy cười mỉa, "Ta thật sự không nhìn thấy cái gì, các người hoàn toàn có thể coi ta như trong suốt, tiếp tục, tiếp tục."
"Làm chuyện này cần không khí, không phải nói tiếp tục là có thể tiếp tục." Thi Vực lạnh lùng lướt mắt nhìn ông, ngay sau đó rơi tầm mắt lên trên mặt Thẩm Chanh, môi mỏng cong lên, "Em nói đúng không? Bà xã."
Thẩm Chanh không để ý tới anh, mà là đẩy xe em bé tới trước mặt anh, ý bảo anh trông chừng kỹ hai đứa nhỏ, sau đó twk mình xoay người đi xuống lầu.
Từ thành Giang về thành Đô hơn nửa năm, suốt nửa năm qua, giữa cha con hai người ngoại trừ lẫn gửi ảnh chụp và video cho nhau, chưa từng gặp mặt.
Nói không nhớ, là giả.
Lúc nhìn thấy Thẩm Chanh ở khoảng cách gần, Thẩm Trung Minh khôi phục nghiêm mặt, bất giác, đỏ hoe vành mắt.
"Người đã mấy chục tuổi, cha đây là muốn khóc sao?"
Thẩm Chanh ghét bỏ nhìn ông một cái, chậm rãi đến gần ông, sau đó ngừng lại.
"Con gái, cha...."
Thẩm Trung Minh chưa nói hết câu, Thẩm Chanh liền chủ động giang hai cánh tay, cho ông một cái ôm.
Một cái ôm thuộc về giữa cha con.
"Có khỏe hay không?" Thẩm Chanh nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Trung Minh gật đầu: "Khỏe, cha thật sự rất khỏe...."
Đúng lúc đó, người đàn ông đứng ở trên lầu tằng hắng một tiếng, sắc mặt anh tối tăm, ánh mắt âm u, cao thấp quanh thân giống như toát lên một cổ lệ khí khiếp người.
"Ôm một chút là được rồi, đừng kéo dài thời gian như vậy." Thi Vực lạnh giọng nhắc nhở hai người, "Hai mươi giây rồi."
Thẩm Chanh: "...."
Hai mươi giây....
Người đàn ông này chính là như vậy, vô cùng bá đạo, không chỉ ăn dấm chua con trai mình, còn ăn cả dấm chua của cha vợ mình.
Sau khi kết thúc cái ôm ngắn ngủi đó, Thẩm Trung Minh liền không thể chờ đợi được chạy lên lầu.
Ngồi xổm bên cạnh xe em bé, nhìn hai túi sữa nhỏ dáng dấp giống nhau như đúc bên trong, ông không nhịn được bật cười, rất là vui mừng.