Lúc bốn cánh môi tiếp xúc đến cùng nhau, thân thể hai người đồng thời cứng ngắc một chút.
Nhưng rất nhanh, Thi Mị liền đẩy cô ra, anh siết chặc bờ vai của cô, lạnh giọng nói: "Thi Khả Nhi, em điên rồi!"
"Em không có điên!" Đối diện với tầm mắt của anh, vẻ mặt Thi Khả Nhi rất chân thành, cô mượn cảm giác say, cam đảm nói: "Anh, em thích anh đã cực kỳ cực kỳ lâu rồi!"
Lâu đến mức, cô đã không nhớ ra được là bắt đầu từ năm nào rồi, lâu đến mức, cô đã không rõ mùi vị thầm mến một người có bao nhiêu khó chịu rồi.
Cô chưa bao giờ lộ rõ ra tâm sự ở trước mặt người khác, cho tới bây giờ cũng chưa nói với người khác, trong lòng cô có một người đàn ông.
Cô nghĩ, nếu như không phải uống rượu, có thể cả đời này, cô cũng không có dũng khí nói ra lời nói này, không có dũng khí thổ lộ với anh.
Bàn tay to nắm bả vai cô chậm rãi siết chặt, Thi Mị cứ nhìn cô như thế, giọng nói ảm ách đã có chút nung cháy người: "Thi Khả Nhi, em có biết mình đang nói gì hay không."
"Em biết." Thi Khả Nhi cười, cười đến không có tim không có phổi, "Nhưng sáng mai, em nhất định sẽ quên tối nay mình từng nói gì. Mỗi một lần uống rượu, phát điên, ngày hôm sau đầu óc sẽ trở thành một mảnh trống rỗng. Quên hết, cũng không nhớ gì nữa. Nhưng em cảm thấy như vậy rất tốt.... Nói như vậy, em sẽ không bởi vì anh từ chối mà đau lòng.... Cũng sẽ không bởi vì anh lạnh lùng mà đau đớn.... Càng sẽ không bởi vì chúng ta có quan hệ anh em mà tê tâm liệt phế...."
Lời của cô, khiến Thi Mị có lộ ra vẻ xúc động, thì ra xưa nay cô đều là đang ngụy trang chính mình, ngụy trang lòng của mình.
"Anh, không biết anh còn nhớ hay không...."
"Lúc ba tuổi, khăn lụa của em rớt xuống trong hồ đài phun nước, anh mặc kệ mùa đông rét lạnh xuống nước nhặt khăn lụa cho em. Khi đó em đây quá đơn thuần, chỉ hiểu được vui vẻ và không vui, lúc cầm lấy khăn lụa, em cười không khép miệng, ôm anh không ngừng kêu: Anh thật tốt, anh thật tốt...."
"Lúc năm tuổi, em bị mấy bạn nhỏ bắt nạt, anh ngăn cản ở trước mặt em nói, ai dám đụng em gái của tao, tao sẽ liều mạng với kẻ đó, còn đánh bọn chúng một trận. Kết quả chú thím em phạt anh quỳ mái ngói vỡ cả đêm...."
"Lúc tám tuổi, em vứt bỏ bản vẽ muốn dự thi, anh tìm cả đêm, tìm về bản vẽ giúp em.... Để cho em giành được giải nhất so tài triển lãm tranh. Khi đó em đã suy nghĩ, nếu như anh có thể sủng ái em, nuông chiều em cả đời như vậy, hẳn là rất tốt."
"Lúc mười ba tuổi, dì cả em tới, lúc ấy em u mê không biết, cho rằng sẽ chảy máu tới chết. Là anh, phổ cập tri thức sinh lý cho em, để cho em ý thức được đây là một chuyện con gái phải trải qua. Lúc ấy cũng là anh đi mua băng vệ sinh cho em, dùng ban ngày, dùng ban đêm, dài hơn, anh đều mua toàn bộ..."
"Lúc mười sáu tuổi, có bạn nam thổ lộ với em, anh bóp cổ của cậu ta cảnh cáo cậu ta, về sau nếu còn dám quấn lấy em..., sẽ khiến cậu ta xuống địa ngục. Khi đó em cảm thấy anh thật hung dữ, quá tàn nhẫn. Nhưng sau đó mới biết được, danh tiếng người con trai đó quá kém, đặc biệt đùa bỡn cô gái, sau đó cũng bởi vì quấy rối tình dục người khác mà bị phán án hình."
"Khi đó, em hẳn đã thích anh rồi, nhưng chúng ta là anh em, không thể làm ra chuyện trái luân thường, cho nên em chôn phần tình cảm này ở đáy lòng."
"Đến ngày ra nước ngoài, em mới biết thân thế của mình, thì ra, em là con nuôi. Đây là ý trời trêu người đi."