Nước mưa rơi lên trên mặt trang điểm của Thẩm Chanh, chảy xuống theo chiếc cằm thon, vẫn đẹp mắt đến mức nhìn thấy mà giật mình.
Cô xoay người rời đi, không có một chút quyến luyến.
Có lẽ đối với cô mà nói, quá khứ trôi qua liền là quá khứ, dù thời gian trở lại điểm ban đầu, sai cũng vẫn là sai.
Nhìn bóng lưng quen thuộc và lạ lẫm trong mưa này, vẻ mặt Mộ Bạch buồn bã, mặc cho hoa hồng trong tay rơi xuống đất, cánh hoa rải tác tứ tung....
Cúi đầu nhìn bó hoa không trọn vẹn đó, sắc mặt anh tái nhợt, đưa tay che vị trí trái tim.
Sau một khắc, thân thể nặng nề ngã xuống đất........
Cùng lúc đó, nhà họ Đường.
"Gì! Cậu kết hôn rồi?"
"Khụ...."
Như là chịu kích thích quá lớn, Đường Diễm suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Thi Vực ngồi dựa vào trên ghế sofa, hai chân chồng lên nhau, đốt một điếu xi gà, không nhanh không chậm hít một hơi, mới ừ một tiếng.
Đường Diễm cố gắng ổn định tâm tình của mình, mới quăng ra một ánh mắt dao găm, "Ai không có mắt như vậy, nhìn trúng lão xử nam như cậu!"
Thi Vực chậm rãi phun ra một vòng khói, nheo con ngươi nguy hiểm lại, "Cậu ghen tỵ?"
Đường Diễm hô cắt một tiếng: "Tiểu gia người gặp người thích hoa gặp hoa nở, sẽ ghen tỵ với tên đàn ông già chưa từng được tình yêu tưới lên như cậu sao? Hơn nữa, người phụ nữ dám kết hôn với cậu, tiểu gia tôi có lý do tin tưởng, đây là một cực phẩm."
Nghĩ đến dáng người bốc lửa đó, Thi Vực giương môi, thoáng hiện lên một nụ cười không rõ nguyên do.
Vợ của anh, đúng là một cực phẩm nhân gian.
Thấy anh chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười đến rõ ràng như vậy, vẻ mặt Đường Diễm không còn gì để nói....
"Ông.... Ong ong...."
Gần như trong cùng một lúc, điện thoại của Thi Vực và Đường Diễm đồng thời rung lên.
Thi Vực dùng tay lướt qua màn hình điện thoại di động....
Đối với câu nói vừa rồi, sắc mặt của anh liền trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Đường Diễm, mấp máy môi, "Mộ Bạch xảy ra chuyện rồi."
Tay đang muốn tiếp nghe điện thoại run lên, điện thoại của Đường Diễm rơi trên mặt đất, sửng sốt mấy giây, anh ta vội vàng hỏi: "Cậu ta sao rồi?"
"Bệnh tim, tái phát."
"Vậy sao cậu còn thất thần! Cậu biết cậu ta đang ở bệnh viện nào không? Hỏi rõ phòng ở tầng mấy chưa? Tình huống bây giờ như thế nào? Thi Vực, tôi cho cậu biết, nếu tiểu gia không nhìn thấy mặt cậu ta lần cuối, sẽ không để yên cho cậu đâu!!"
Rõ ràng lời nói rất nghiêm chỉnh, không biết tại sao nói ra từ trong miệng Đường Diễm liền thay đổi ý vị.
Thi Vực kiềm nén xúc động muốn bóp nát xương anh ta, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Đường Diễm thấy thế, vội đi theo.
Bệnh viện thành Đô, sản nghiệp phía dưới tập đoàn Đế Cảnh, là bệnh viện tư nhân duy nhất thành Đô có thiết bị chữa bệnh và bác sĩ có quyền uy đứng đầu thế giới trấn giữ.
Ngoài phòng cấp cứu, Lương Ngâm Thu đang ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, dù cho bên cạnh có người an ủi, bà cũng không khống chế nổi cảm xúc của mình.
Ông cụ nhà họ Mộ đứng ở cửa ra vào phòng cấp cứu, tay giữ cây gậy, trên mặt trải qua tang thương vẫn tràn đầy uy nghiêm.
Ở trong đôi mắt đục ngầu của ông, dường như không được thấy bất kỳ cảm xúc dao động nào.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, anh sẽ ổn thôi, anh sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi mặc kệ chúng ta đâu."
Hốc mắt Mộ Dư hồng hồng, trong lúc an ủi Lương Ngâm Thu, nước mắt cũng không kiềm chế được mà lăn xuống.
Cô nhìn về phía phòng cấp cứu, mặc cho nước mắt lướt qua gò má, "Anh, anh nhất định phải chống đỡ...."
"Anh đã đáp ứng em, chờ em tốt nghiệp về nước, liền nói cho em biết một bí mật lớn nhất trong lòng anh mà...."
"Anh không thể nói không giữ lời, không thể nuốt lời...."