Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May


Trời nắng chang chang, đầu anh chàng chuyển hàng đầy mồ hôi, vừa nhìn thấy xe phía trước chậm lại, liền hấp tấp đuổi theo.


Tôn Nham vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy anh chàng chuyển hàng lái xe chạy bằng điện, vẻ mặt tràn đầy khí phách, đang dùng tánh mạng chạy như điên.


Hơn nữa muốn chết chính là, người đó còn phất tay chào hỏi với anh!


Kiểu tóc tiêu hồn, nụ cười rã rời, Tôn Nham nhìn liền say rồi...


"Ông chủ, ngài nói người này có phải bị bệnh hay không."


Vốn định chiến tranh lạnh đến cùng với Thi Vực, nhưng lúc này anh thật sự là không nhịn được rồi.


Thi Vực ừ một tiếng, chỉ thấy anh chàng chuyển hàng đột nhiên làm ra một hành động phóng khoáng vĩ đại, lái xe chạy bằng điện rất nhanh về phía trước, quẹo sang trước một cái, xe vắt ngang, trực tiếp chắn trước xe ô tô.


Tôn Nham dùng một cước đạp phanh, thật sự ngừng xe lại.


Tốc độ anh chàng chuyển hàng rất nhanh, vừa xuống xe, liền mặt mũi tràn đầy tươi cười chạy tới.


"Em họ, em họ Nham, chú còn nhận ra anh không?"


Anh chàng chuyển hàng vừa tiến đến liền ghé vào trên cửa xe mở một nửa, cười đến xán lạn với Tôn Nham.


Em họ.... Tiêu chí kiểu tóc chia ba bảy, nụ cười đôn hậu chất phác này, khơi gợi lên trí nhớ lúc nhỏ của Tôn Nham, trong ký ức của anh, quả thật từng có một nhân vật như vậy, "Anh là.... Anh họ Đại Ngưu?"


"Chính xác! Anh là Đại Ngưu! Vừa rồi anh còn tưởng rằng người thành phố nào không có tố chất dùng cục giấy ném anh, té ra là em họ chú sao!" Đại Ngưu cười toét miệng, hoàn toàn là trạng thái của một kẻ ngốc.


"...." Vẻ mặt Tôn Nham cứng ngắc, phải nói thế nào đây....


"Em họ, tại sao chú không nói chuyện a, có phải cảm thấy anh lớn lên đẹp trai đến không nhận ra nổi đúng không?" Đại Ngưu lấy tay vuốt tóc của anh ta một chút, "Có mấy cô gái đang theo đuổi anh đấy!"


Tôn Nham chỉ cảm thấy một trận đau đầu, chuyển đổi chủ đề hỏi, "Sao anh lại tới thành Đô rồi?"


Đại Ngưu trung thực nói: "Thanh niên trong thôn đều đi hết hơn phân nửa, nói là đi thành phố lớn phát triển, anh cũng cảm thấy trồng trọt cũng không phải công việc tốt, liền quyết định đến thành phố xông xáo! Vậy mà, mới đến vài ngày liền tìm được một công việc đưa chuyển hàng...."


Tôn Nham ừ một tiếng, "Chuyển hàng có tiền đồ! Không tệ, làm rất tốt...."


Nghe lời nói của hai người, Thi Vực ngồi ở ghế phía sau khẽ nâng khóe môi, không hiểu sao tâm tình lại rất tốt.


Nhìn thấy phản ứng của Thi Vực từ trong kính chiếu hậu, Tôn Nham không nhịn được đen mặt, anh liếc nhìn Đại Ngưu, chuyển tấm danh thiếp cho anh ta, "Em còn có việc phải làm, anh cũng làm việc đi, tối nay gọi điện thoại cho em, em mời anh ăn cơm."


Đại Ngưu nhận danh thiếp, liếc mắt nhìn, vẻ mặt sợ hãi than, "Ngay cả danh thiếp cũng có. Oa! Còn là trợ lý tổng giám đốc! Em họ, chú thật là biết lăn lộn, lúc anh đây tới thành phố, mẹ anh còn nói chú chính là người làm việc lặt vặt! Anh đã nói lời của bà ấy là không thể tin mà...."


Có một anh họ như vậy, Tôn Nham suýt chút nữa tức thành xuất huyết bên trong, anh kiềm nén lửa chạy loạn trong trái tim, nói một câu: "Em phải đi rồi."


Đại Ngưu gãi gãi đầu, đáp lại một tiếng, "Có chuyện thì chú đi đi, anh cũng gấp gáp chuyển hàng...." Nói xong, ánh mắt liếc nhìn ra phía sau, "Em họ, tên gia hỏa đẹp trai ngồi ở đằng sau! Anh ta là ai vậy?"


Đúng vậy, anh ta dùng hai chữ gia hoa để hình dung Thi Vực.


Nếu đổi lại người khác, Đại Ngưu nhất định đã bị Tôn Nham lửa giận công tâm dùng một quyền quật ngã, bò đều không đứng dậy được rồi.


Vút....


Quẹo thật nhanh, Tôn Nham trực tiếp vượt qua chiếc xe chạy bằng điện, bỏ đi một mạch.


"Ôi.... Em họ...."


Đại Ngưu rầu rĩ, lời của anh ta còn chưa nói xong mà....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK