"Quan toà đại nhân, tôi hỏi xong rồi."
Trần Thế Cẩm ngồi xuống, dùng ánh mắt ý bảo Tiễn Hạo trên chỗ ngồi bị cáo yên tâm, vụ kiện này anh ta có phần thắng rất lớn.
Đến khi hai bên khống biện đưa ra lời kết án, Thi Khả Nhi đứng dậy, cúi người với quan toà và bồi thẩm đoàn: "Thưa quan tòa tôn kính, cùng với các vị bồi thẩm viên, mấy năm nay, tôi trải qua rất nhiều vụ kiện, tôi chưa bao giờ dùng quan điểm của mình để gây ảnh hưởng với các vị bồi thẩm đoàn. Nhưng lần này, có lẽ tôi sẽ dùng cách khác để làm ra lời kết án, mong các vị sẽ thông cảm."
"Thứ quý báu nhất của con người chính là sinh mạng, con người trân quý nhất chính là tình cảm, khi một người dùng tánh mạng để chà đạp tình cảm, càng là tội ác tày trời càng khiến người ta giận sôi hơi. Đối với phía bị cáo mà nói, một đoạn tình cảm, một gia đình, có lẽ hoàn toàn không tính là gì, vì vậy anh ta có thể chẳng quan tâm vợ con, dùng ánh mắt lạnh lẽo để đối đãi."
"Nhưng đối với đương sự tôi mà nói, một đoạn tình cảm là toàn bộ sinh mạng của cô ấy, một gia đình là tất cả sinh mạng của cô ấy. Từ ngày cô ấy gả đi, rưng rưng nước mắt từ biệt cha mẹ đã nuôi cô ấy, lần nữa xây dựng một gia đình mới, nhưng không nghĩ đến lúc này mới là bước vào một địa ngục."
"Thân thể đương sự tôi rất kém, cô ấy có chứng thiếu máu nghiêm trọng và bệnh suyễn, nhưng cô ấy vẫn kiên trì sinh ra một trai một gái cho chồng cô ấy. Nói ra, đây tính như là chuyện trào phúng. Chồng của cô ấy tài sản hơn một triệu, lại không chịu mướn một người giúp việc tới chăm sóc vợ con của anh ta. Sau khi đương sự tôi sinh con, thân thể trở nên càng kém hơn, nhưng cô ấy lại phải một mình chống đỡ cả nhà. Vì chăm sóc hai đứa nhỏ, thậm chí thời gian cô ấy đi vệ sinh cũng không có. Cô ấy mất ngủ suốt đêm, cho nên dùng thuốc ngủ để trợ giúp giấc ngủ, cô ấy làm như vậy, chỉ là muốn có tinh lực tốt hơn để chăm sóc đứa nhỏ."
"Nhưng chồng đương sự của tôi đã làm gì, quanh năm không trở về nhà, chẳng quan tâm vợ con trong nhà, bên ngoài, bao dưỡng tình nhân, uy hiếp đe dọa đương sự của tôi. Nửa đời sau anh ta yên ổn, nhưng đau khổ của đương sự tôi chỉ vừa mới bắt đầu. Cho dù cô ấy có thể theo thời gian từng giây từng phút phục hồi lại như cũ từ trong đau đớn, nhưng những đau khổ mà tinh thần và thể xác cô ấy phải chịu, vết thương đó thật sự sẽ vĩnh viễn đều không thể khép miệng lại được."
"Cho nên tôi ở nơi này kính xin quan toà đại nhân và các vị bồi thẩm viên, có thể công bình công chính mà suy xét. Luật pháp không ngoài tình người, mong mọi người có thể sử dụng lý trí để làm ra quyết đoán."
Trần Thế Cẩm cũng làm lời kết án, anh ta cũng dùng cách lý lẽ nói rõ, dùng tình cảm để cảm động, miêu tả Tiễn Hạo trở thành một vai diễn người chồng tốt, người cha tốt.
Hơn nữa còn nêu ví dụ chứng minh, chỉ cần là người đàn ông, đều sẽ phạm phải lỗi đàn ông sẽ phạm phải .
Biểu hiện của Trần Thế Cẩm ở trên tòa, cuối cùng khiến Tiễn Hạo đổi cách nhìn với anh ta, đồng thời cũng có tin tưởng với anh ta, cảm thấy vụ kiện này sẽ thằng là không thể nghi ngờ.
Sau khi tòa án thẩm vấn kết thúc, quan toà tuyên bố tuyên án trong ngày, nếu như song phương không phục với phán quyết, trong mười lăm ngày nhận được bản án có thể đưa ra chống án.
Lúc đi ra tòa án, Tiễn Hạo xông lên liền nắm chặt tóc Trương Nga, mắng to: "Phân Chia tài sản của tao! Mày - tiện nhân này!"
Trương Nga té ngã trên đất, bị Tiễn Hạo kéo tóc lôi ra ít nhất một mét xa, cái trán nặng nề đụng vào trên bậc thang, rách ra một miệng máu.
"Sư phụ, Tiễn Hạo đánh người kìa!" Ngụy Thâm Thâm mới nhận túi văn kiện từ trên tay Thi Khả Nhi, liền nhìn thấy một màn cách đó không xa, nhìn rõ người bị đánh, cô vội nói: "Là Trương Nga, Trương Nga bị Tiễn Hạo đánh kìa!"