Lúc Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi tiến vào, mọi người đang nói chuyện vui vẻ, không có người chú ý tới các cô, nhưng vẫn không có tránh được ánh mắt của Thi Vực.
Ánh mắt tùy tiện đảo qua cách mặc trên thân người phụ nữ một chút, đột nhiên lạnh đến cực điểm....
Trong mắt sâu thamgwr, dường như bắn ra vài đạo ánh sáng lạnh, hơi lạnh thấu xương giống như là có thể đóng băng tất cả chu vi chung quanh.
Hơi thở nguy hiểm này dường như lan tràn đến chung quanh, khiến người bên cạnh cảm nhận được một cổ khí ép cực thấp.
Đi ra ngoài mua thứ gì mà thay đổi trang phục, rất tốt.
Uống xong một ngụm rượu đỏ còn sót lại trong ly, Thi Vực để ly rượu xuống, sải bước ra đi đến lối vào đại sảnh.
Thẩm Chanh vừa muốn bưng một ly rượu từ trong khay người bồi bàn đi qua bên cạnh lên, tay đã bị người một phát nắm lấy, tiếp theo bị kéo ra khỏi đại sảnh.
Thi Khả Nhi quay đầu nhìn hai người, như là đã quen với cảnh ân ái của bọn họ ở trường hợp công cộng, cô ngược lại cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường, bưng một ly rượu muốn uống, kết quả lúc nâng ly rượu đưa tới bên miệng, một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh, chế trụ ly rượu trong tay cô.
”Quần áo của em xảy ra chuyện gì?”
Từ khi Thi Khả Nhi đi vào Thi Mị liền chú ý tới cô, ngoại trừ buổi sáng hôm nay, hẳn là đã nhiều năm không thấy được cô mặc lễ phục, không thể không nói, thay đổi một bộ y phục liền như biến thành người khác.
Thi Khả Nhi đẩy tay của anh ra, sau đó mới trả lời vấn đề của anh:“Quần áo bẩn, lại có chút xuyên thấu, cho nên đổi với chị dâu.”
Thật ra vừa rồi lúc ở toilet, Thi Khả Nhi không có ý định thay quần áo, bởi vì cô không bị trói buộc đã quen, quần áo bẩn chút xuyên thấu một chút không sao, huống hồ hôm nay là ở thành cổ của ông cụ, những người muốn nói xấu kia, dù sao cũng phải cho ông cụ vài phần chút mặt mũi chứ.
Chỉ là Thẩm Chanh không chịu, cô nói quần áo Thi Khả Nhi biến thành như vậy là vì cô, hơn nữa hiện tại cô đã kết hôn, nhưng Thi Khả Nhi đến một mối tình cũng không có, mặc quần áo bẩn lại xuyên thấu lộ diện ở trường hợp này, mặc dù không có dám nói ba đạo tứ chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng vẫn sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho người khác.
Cho nên cuối cùng, hai người vẫn thay đổi quần áo, bởi vì dáng người và chiều cao đều gần giống nhau, quần áo rất vừa người. Buổi sáng lúc Thẩm Chanh đi hội sở tạo hình làm tạo hình, cố ý bảo bổ sung trong bộ lễ phụcthêm một kiện áo cúp ngực đai đeo cùng màu, vì vậy, dù gặp phải tình huống đột ngột gì cũng sẽ không xảy ra loại tình huống phơi bày này.
Không ngờ thật sự phát huy công dụng, tuy quần áo của cô mặc trên người Thi Khả Nhi có chút xuyên thấu, nhưng thấy cũng chỉ có thể thấy đến đai đeo nhỏ bên trong, chỗ mấu chốt như eo và ngực, đều được bao bọc rất tốt.
Sau khi thay đổi quần áo, hai người mặc ra hương vị hoàn toàn không giống nhau, Thi Khả Nhi mê hoặc xinh đẹp, Thẩm Chanh hào phóng xinh đẹp, nếu như các cô phách lối hơn chút nữa, nhất định sẽ xinh đẹp không ai sánh bằng, để tất cả nữ sĩ ở đây đều tự ti.
”Quần áo của em bẩn xuyên thấu, mặc ở trên người cô ấy sẽ không bẩn không thấu ư?” Giọng nói Thi Mị thấp thấp trầm trầm, vừa trách cứ cô, lại bắt đầu răn dạy cô: “Em biết hôm nay tham gia thọ yến đều là một vài người nào, tinh anh giới kinh doanh nhân vật nổi tiếng giới chính trị, hoa hoa công tử một bó to. Em mặc thành ra như vậy, sẽ không sợ người khác để mắt tới em?”
Thi Khả Nhi chẳng muốn giải thích với anh chuyện quần áo mặc ở trên người Thẩm Chanh có xuyên thấu hay không, chỉ trả lời câu phía sau của anh: “Khi đến chê em mặc tùy tiện, hiện tại chê em mặc nghiêm chỉnh, anh là muốn em cỡi hết mới hài lòng đúng không, anh trai?”