Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi biết rồi.”


Không biết im lặng bao lâu, cuối cùng Thẩm Chanh lên tiếng.


Không có lời dư thừa, chỉ có bốn chữ lạnh nhạt này.


Đối với phản ứng của cô, các vị cấp cao có chút khó hiểu, nhưng lại không dám hỏi nhiều, vì vậy chuyển mắt về phía Triệu Thiến Tú.


Triệu Thiến Tú lĩnh hội, nhỏ giọng dò hỏi Thẩm Chanh: “Tổng giám đốc, cần tìm người đến xử lý sạch sẽ không?”


”Không cần.”


”Này....”


”Đi làm việc đi.”


Mấy người rời đi, Thẩm Chanh đứng ở bên ngoài phòng tài liệu một hồi lâu.


Cô muốn đi vào, nhưng trên đất phủ kín cánh hoa hồng, cô không tìm được chỗ đặt chân, vì vậy cởi giày, đi chân trần lên.


Sau khi đi vào, cô thuận tay đóng cửa lại, khóa lại.


Phòng tài liệu rất lớn, ít nhất hơn một trăm mét vuông, mỗi một tấc bên trong, mỗi một không gian, đều trải lên một tầng cánh hoa hồng dày đặc.


Cô đại khái đã hiểu ra rồi.


Chuyện phát sinh bên ngoài thang máy lúc sáng, là diễn biến không khống chế được, bởi vì lúc đầu, anh cũng không phải muốn làm cho cô tức giận.


Có đôi khi hiểu lầm tới quá đột ngột, nếu không có chuẩn bị sẵn sàng, sẽ cho bạn một kích trí mạng nhất.


Cô đột nhiên siết chặc tay, bàn tay đã đánh anh kia.


Vẫn cho là, cô là một người phụ nữ cầm được thì cũng buông được, đã làm liền không hối hận, càng sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ mà để lòng dạ bản thân rối bời.


Nhưng cô đã nghĩ sai.


Sai trầm trọng.


Cô tìm một chỗ ngồi xuống, nắm một nhúm cánh hoa lên, để tới dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, tham lam ngửi.


Nhìn cả phòng hoa hồng, cô nhếch môi cười.


Tại sao phụ nữ nhất định phải cảm tính như vậy, một phút trước hận anh hận đến chết, một phút đồng hồ sau oán anh oán đến điên khùng, mà hiện tại, lại yêu đến say.


Cô không biết ngây người ở phòng tài liệu bao lâu, cũng không biết lúc rời đi là mấy giờ rồi, trở lại phòng làm việc xử lý xong phần công việc còn lại, trời đã tối đen.


Thi Vực hẹn Tần Cận uống rượu, Tần Cận vui sướng đáp ứng, sau khi ăn cơm tối xong với Diệp Tử liền đến chỗ hẹn.


Lúc anh ta đến, Thi Vực đã đang uống, trên bàn đặt hơn mười chai rượu đỏ lâu năm, mở ra hai chai, đã thấy đáy một chai.


Rượu đỏ là thưởng thức từ từ, nhưng anh lại cầm chai rượu uống, hầu kết chuyển động, rượu đỏ không ngừng tràn xuống từ nơi cổ họng của anh.


Chất lỏng rượu màu đỏ chảy xuống thuận theo khóe miệng của anh, nhỏ xuống đến trên áo sơ mi trắng của anh, nhuộm dần ra từng đạo dấu vết màu đỏ.


Tần Cận là người từng trải, liếc anh một cái liền biết ngay tâm tình anh không tốt, vì vậy không có quấy nhiễu anh, ngồi xuống ở bên cạnh, cũng mở ra một chai rượu uống.


Đợi cho Thi Vực uống sạch rượu trong chai, Tần Cận mới cười: “Đàn ông mua say có hai nguyên nhân, một là vì phụ nữ, hai vẫn là vì phụ nữ.”


Anh ta nói xong, lại mở một chai rượu ra đưa cho Thi Vực, “Sao, cãi nhau với chị dâu?”


Thi Vực không đáp lời, đưa tay nhận rượu anh ta đưa tới, đụng chai rượu với anh, mày kiếm nhướng lên: “Uống rượu liền uống rượu, nói lời vô dụng làm gì.”


Tần Cận cười cởi mở, “Cùng anh, không say không về.”


Uống liên tiếp ba chai, hai người mới ngừng lại được, chia ra đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa trò chuyện.


Chủ đề trò chuyện chính là tại sao phụ nữ khó dỗ dành như vậy, phụ nữ phải dỗ dành thế nào, phụ nữ có nên dỗ dành hay không linh tinh....


Cốc cốc cốc.


Đúng lúc đó, cửa phòng bao bị người gõ vang từ bên ngoài.


”Tiên sinh, cần vài em gái uống rượu cùng không? Hôm nay đến hàng mới, vừa xinh đẹp lại gợi cảm!”


Người phụ nữ gõ cửa hơn bốn mươi tuổi, "Gà mẹ" trong quán bar.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK