Từ đầu đến cuối cô đều tin tưởng vững chắc, trời cao sẽ không tàn nhẫn như vậy, giống như cô ban đầu vậy, gặp được khó khăn nặng nề nhưng vẫn sẽ đi đến cuối cùng, cô không chỉ một lần đối mặt với tử vong, nhưng cuối cùng người thắng là cô.
Đúng lúc đó, một trận tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Tôn Nham nghe tiếng quay đầu, nhìn người tới, cung kính hô một tiếng: "Ông chủ."
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, bước đi đến trước mặt Thẩm Chanh, hỏi: "Tình huống thế nào rồi?"
"Phẫu thuật còn đang tiến hành." Thẩm Chanh nói: "Bất quá em tin tưởng, người vì tình yêu, con bé nhất định có thể chống đỡ được."
Trước đây thật lâu đã có người từng hỏi qua Thẩm Chanh, hỏi cô tương lai muốn tìm một cô con dâu như thế nào, lúc ấy cô cười nói: Yêu con trai tôi, con trai tôi yêu, vậy là tốt rồi.
Có thể tất cả mọi người đều cho rằng cô chỉ nói vậy mà thôi, không ngờ cô lại cho là thật. Cô thật sự đã định ra hôn ước cho con trai mình, nhưng cô cũng từng bày tỏ rõ ràng, cuối cùng phải xem thái độ con trai của cô.
"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì." Thi Vực đưa tay ôm cô vào trong lòng, vẫn như năm đó, tình yêu của anh với cô vẫn là ăn sâu bén rễ như vậy. Món đồ cô thích, anh có thể tìm đến cho cô, món đồ cô muốn, anh có thể không tiếc bất cứ giá nào đoạt từ trên tay người khác đưa cho cô, đứa con dâu cô nhận định, dù không phải là một người lương thiện anh cũng sẽ tiếp nhận.
Nửa tiếng sau, cửa gian phòng được mở ra, bác sĩ Trần dẫn đầu đi ra từ bên trong, anh tháo xuống khẩu trang đi đến trước mặt Thi Vực và Thẩm Chanh, nói: "Tiên sinh, phu nhân, tình huống trước mắt của Tô tiểu thư rất không ổn định, biểu hiện sinh mệnh của cô ấy rất yếu, cộng thêm mất máu quá nhiều dẫn đến thân thể xuất hiện rất nhiều biến chứng, sốt cao đến bốn mươi mốt độ."
"Không quản các người dùng biện pháp gì, đều muốn bảo trụ mạng của cô!" Giọng nói hơi trầm trầm, mang theo khí phách khiến người ta không thể không tin tưởng, Thi Vực vẫn là mạnh như thế, khiến người ta không dám nói một chữ không ở trước mặt anh.
Nghe được lời của Thi Vực, Thẩm Chanh liền nghĩ tới năm đó, lúc cô bị thương gặp nguy hiểm, anh lúc nào cũng nói: Nếu người phụ nữ của tôi chết, toàn bộ các người chôn cùng!
Người đàn ông này, cưng chiều cô hơn hai mươi năm, đã quen cô hơn hai mươi năm, anh thật sự nói được thì làm được, đã nói cưng chiều cô cả đời quản cô cả đời, anh thật không có nuốt lời.
Thẩm Chanh tựa ở trên người của anh, ngửi mùi xì gà nhàn nhạt trên người anh, đột nhiên cảm thấy yên tâm. Thật ra những năm gần đây, có đôi khi cô cũng sẽ không có cảm giác an toàn, không phải bởi vì không tự tin, mà là bởi vì người đàn ông này thật sự quá ưu tú.
Một người đàn ông có kinh nghiệm trưởng thành rất có mị lực, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, hình dáng thân hình của anh gần như không có biến hóa, cho nên phụ nữ chen chúc ở bên cạnh anh vẫn rất nhiều.
Chỉ mới hai ngày trước, còn có một người phụ nữ hơn hai mươi dùng chút thủ đoạn, để người ta dẫn cô ta tiến cho Thi Vực, lúc ấy người phụ nữ đó nói thẳng thắn, có thể không cần một phân tiền, cam tâm tình nguyện làm tiểu tam của anh, hơn nữa còn phát thề độc đảm bảo không phá hư gia đình của anh.
Người phụ nữ kia cũng là một mỹ nhân hư hỏng, hơn nữa còn trẻ tuổi, cho nên tràn đầy tự tin cho rằng Thi Vực sẽ tiếp nhận cô ta, không ngờ kết cục lại rất thảm.... Nghe nói là bị người lột sạch, sau đó ném đến chỗ thương trường to lớn nào đó để người thưởng thức.
Lúc Thẩm Chanh biết chuyện này, ban thưởng cho Thi Vực một chút, về phần cách thức ban thưởng, buổi tối mặc nội y sexy đã rất lâu không có mặc, sau đó nhảy múa cột xinh đẹp, đốt cho Thi Vực một mồi lửa, đương nhiên cũng diệt chính mình rồi.