Chữ "Sờ" cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, cô đã bắt đầu buồn nôn, nôn liên tục hai lần, liền ói ra.
Phun ra đều là nước, bởi vì buổi tối cô chưa từng ăn gì, chỉ lo uống rượu.
"Nôn...."
Cô chui ra ngoài từ trong ngực Thi Mị, lảo đảo bước nhanh hai bước, lúc sắp không khống chế nổi thân thể của mình muốn ngã xuống, cô vội vàng ngồi xổm xuống, dùng tay chống đất....
"Nôn...." Lại phun ra.
Thi Mị vốn định trách cứ cô, nhưng nhìn thấy cô khó chịu như vậy, không biết tại sao trái tim liền mềm nhũn ra, quay đầu nhìn về phía Trương Bá: "Trương Bá, làm phiền chú cầm một bình nước tới đây."
Trương Bá nghe tiếng gật đầu, xoay người đi vào phòng an ninh bên cạnh, lấy một bình nước ra giao cho Thi Mị.
Thi Mị cầm lấy đi đến trước mặt Thi Khả Nhi ngồi xổm xuống, một tay vỗ lưng cho cô, một tay đưa nước cho cô.
"Súc miệng."
Giọng nói của anh vẫn có chút sâu lắng, nhưng so với vừa rồi, đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Sau khi nôn xong, Thi Khả Nhi cảm thấy thoải mái không ít, tuy rằng còn hơi chóng mặt, nhưng người đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Thi Mị, không nhận nước anh đưa tới.
Thấy cô không cầm, Thi Mị rút tay từ trên lưng cô về, vặn mở nắp bình, đưa nước đến bên miệng của cô, hạ thấp giọng nói: "Uống một chút, súc miệng."
Anh hiếm khi ôn nhu như vậy, Thi Khả Nhi cũng chưa bao giờ thấy một mặt ôn nhu này của anh.
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn rất lạnh lùng, rất bá đạo, rất hóng hách và không ai bì nổi.
Ôn nhu, anh không dính dáng nổi.
Không biết là rượu cồn đang tác quái, hay là nhân tố khác, Thi Khả Nhi đột nhiên đỏ tròng mắt.
"Em dám rơi nước mắt xuống thử xem."
Chẳng qua chỉ là ôn nhu một giây, người đàn ông đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng mà cường ngạnh, bàn tay to nắm chai nước khẽ siết chặt, nước bên trong bắn ra một chút.
Chính ngay lúc này, Thi Khả Nhi đột nhiên đưa tay giành lấy nước từ trong tay anh, ngửa đầu rót vào miệng một ngụm lớn.
Cô súc miệng, sau đó uống vài ngụm nước, để mặt sát vào anh: "Anh, anh xem giúp em một chút, trong mắt em có hạt cát bay vào, hơi đau một chút."
Thi Mị: "...."
Cho nên vừa rồi cô không phải cảm động, không phải muốn khóc, mà là vì hạt cát bay vào mắt sinh ra cảm giác khó chịu, cho nên mắt đỏ lên?
"Anh...."
Thấy Thi Mị không có phản ứng, Thi Khả Nhi lại gọi anh một tiếng, ánh trăng chiếu rọi xuống, một màn đỏ hồng trên mặt cô có vẻ càng thêm say lòng người.
Tóc có chút rối loạn, mắt nhiễm đỏ mở ra, có chút nhếch nhác, nhưng vẫn rất đẹp, đẹp đến nỗi có chút không chân thực.
"Phiền toái."
Thi Mị trầm giọng nói một câu, sau đó cúi đầu xuống, lấy tay nâng mặt của cô lên, tỉ mỉ xem xét trong mắt cô có hạt cát hay không.
Khoảng cách giữa hai người chưa tới ba centimet, hai bên có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Trương Bá đứng ở nơi cách bọn họ chưa tới hai mét xa, thấy động tác thân mật của bọn họ, ông nhíu chặt lông mày lại.
Trong lòng bàn tay ông, là một tầng mồ hôi rịn rậm rạp chằng chịt.
Hy vọng là mình suy nghĩ nhiều, nếu không Khả Nhi tiểu thư và Mị thiếu gia tiếp tục phát triển thêm nữa, đó chính là loạn luân....
Ở nhà họ Thi, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.