Quản lý lườm cô ta một cái: “Nếu cô lớn tiếng thêm chút nữa, tiệm ảnh của chúng ta có thể đóng cửa rồi!”
Nhân viên công tác đó nghe tiếng, vội vàng che miệng.
Lại nói, Thi Vực là nhân vật nào, yêu cầu anh nói, ai dám không nghe theo?
Anh muốn làm gì, hoàn toàn không tới phiên các cô - những nhân vật nhỏ này đến khoa tay múa chân!
Sau khi đi ra từ tiệm ảnh, Thẩm Chanh vẫn không nói chuyện nhiều với Thi Vực.
Đến khi cô ngồi vào trong xe, cho nổ máy, mới quay đầu nhìn người đàn ông đang nghiêng dựa vào trên cột đèn đường hút thuốc: “Em trở về đây.”
Thi Vực híp mắt, chậm rãi phun ra một vòng khói với cô: “Lái xe cẩn thận.”
”Ừ.”
Thẩm Chanh đáp lại một tiếng, liền đạp xuống chân ga, lái xe rời đi.
Đến khi xe biến mất trong tầm mắt, Thi Vực mới thu hồi ánh mắt.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, Tôn Nham lái xe chạy tới.
Anh lên xe, ngồi trên chỗ ngồi phía sau, Tôn Nham theo thói quen đưa một phần tạp chí tài chính ngày đó cho anh.
Thi Vực đưa tay nhận lấy, ngưỡng dựa vào trên ghế sau, lật xem.
Xe chậm rãi lăn bánh, tốc độ xe từ từ tăng cao, Tôn Nham nghĩ đến cuộc điện thoại nhận được vào hai mươi mấy phút trước, liền nhìn Thi Vực từ trong kính chiếu hậu, hỏi: “Ông chủ, ngài tìm chuyên gia xăm hình, có phải là muốn xăm hình không?”
Thi Vực ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.
Tôn Nham: “Không phải chỉ có lưu manh mới xăm hình sao? Ông chủ, chẳng lẽ ngài muốn vứt bỏ thương nhân theo hắc đạo, làm Young and Dangerous (tên một bộ phim)? Giống như trong bộ phim kia, trái Thanh Long phải Bạch Hổ, vung tay áo lên là có thể khiến người sợ tới mức đánh rắm chảy nước tiểu....”
Tôn Nham chưa nói hết câu, liền cảm nhận được một ánh mắt nguy hiểm phóng tới từ phía sau lưng, vì vậy vội vàng ngậm miệng.
Trên đường lái xe trở về công ty, anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng, nhưng vẫn đang tưởng tượng hình ảnh hình xăm của Thi Vực.
Anh ta vốn cho rằng Thi Vực thật sự sẽ vân Long * hổ báo hoặc là đầu sói linh tinh, không ngờ là một hình vẽ nhỏ và mấy chữ cái.
Ở trên vai trái anh, xăm một hình tròn lên chung quanh một hàng dấu răng.
Trong vòng xăm bốn chữ cái: S, H, E, N.
Phiên dịch ra, cũng chính là một chữ Thẩm.
Đợi đến khi chuyên gia xăm hình xăm hình vẽ xong cho Thi Vực, sau khi khử hết độc, Tôn Nham lập tức nói: “Cũng xăm cho tôi luôn!”
Bởi vì Thi Vực xăm trên bờ vai, cho nên anh ta chỉ có thể đổi chỗ khác, vì vậy xăm ở vị trí trên xương bả vai.
So với hình xăm của Thi Vực, Tôn Nham muốn tương đối đơn giản một chút.
Anh ta chỉ xăm hai chữ cái: S&S.
Hai chữ này, đại biểu Tô San.
Có nhân viên lúc đi qua bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, xuyên qua khe hở bức màn không khép chặt thấy được bên trong.
Vì vậy vội vàng phất tay gọi tới mấy người nhân viên còn lại, đè thấp giọng nói: “Trợ lý Tôn không mặc quần áo làm gì ở bên trong? Có phải là cái kia cái kia với Boss của chúng ta không....”
”Nói bậy, Boss mới không thích đàn ông. Bằng không, cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với thư ký Thẩm đâu!”
”Nói cũng đúng.”
”Mau nhìn mau nhìn, là đang xăm hình! Thấy được người đeo khẩu trang vào bao tay bên cạnh không, đang xăm hình cho trợ lý Tôn đấy!”
”A? Thiệt hay giả?”
”Thật sự đó, hình như là xăm hai chữ cái. Chờ một chút... Tôi nhìn thử xem. Hình như là A, hình như lại là S....
”Chữ cái quá nhỏ, không thấy rõ lắm....”
”Làm trợ lý tổng giám đốc thật tốt, ngay cả xăm hình cùng có thể xăm ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Nói thật, tôi rất hâm mộ trợ lý Tôn và thư ký Thẩm, có thể thường hay tiếp xúc với tổng giám đốc.”
Mấy người nhân viên nằm sấp ở trên cửa sổ xì xào bàn tán một hồi, bởi vì không dám kinh động người ở bên trong, đành phải thôi.
Trước khi chưa bị phát hiện, nhanh chóng quay về khu vực làm việc.