Trong lúc nhất thời, cả căn phòng bao một mảnh xôn xao.
Người đang ngồi ở đây, sợ rằng không có ai không biết, từ trước đến nay Thi Vực bạc tình bạc nghĩa, những năm này, anh có bao giờ dính dáng đến phụ nữ đâu.
Phụ nữ muốn tìm mọi cách quyến rũ anh nhiều vô số kể, nhưng cho tới bây giờ anh đều không thèm liếc nhìn đến.
Cho nên theo bọn họ, phụ nữ đối với anh mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao.
Hiện tại cho dù có phụ nữ, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao trái tim ra.
Một người đàn ông thành công, quả quyết sẽ không bởi vì là một người phụ nữ mà chặt đứt đường lui của mình.
Nói yêu? Làm sao có thể!
Trong phòng, yên tĩnh đến giống như có chút dị thường.
Cảm nhận được bầu không khí lúng túng này, Tần Cận ném tàn thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc, mới cười nhìn về phía Thẩm Chanh: “Chị dâu, dũng khí đáng khen!”
Anh ta nói câu này không có ý tứ gì khác, chỉ là thuần túy bội phục Thẩm Chanh.
Năng lực thấy biến không loạn và năng lực ứng biến của Thẩm Chanh, cũng làm cho anh ta cảm thấy kinh ngạc.
Anh ta vẫn chưa từng gặp qua phụ nữ có khí phách như vậy đâu.
Bộ dạng như vậy của cô, rõ ràng như là đang làm nũng, nhưng trong mắt lộ ra lại là mười phần nắm chắc.
Thi Vực híp con ngươi sâu không thấy đáy lại, nhìn cô gái nhỏ ngồi ở trên chân mình, cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy cổ của anh, giương nhẹ cái cằm, môi mỏng khẻ nhếch, khóe môi nhuộm lên nụ cười yếu ớt hiếm thấy.
Cô giống như là một cây hoa anh túc, mang theo cảm giác trí mạng mê hoặc lòng người, khiến người ta biết rõ có độc, lại không khống chế nổi nghĩ muốn tới gần.
Thi Vực vươn tay càng ôm cô chặt hơn, như là muốn ép cô vào trong xương cốt.
Hơi thở nóng rực phun ở trên mặt, bên tai Thẩm Chanh, cô ngửi thấy được hương vị chỉ thuộc về anh, và một cổ mùi rượu mát lạnh.
Ngẩng đầu liếc nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú kiên quyết kia, mang theo vài phần ửng hồng.
Trước khi cô đến, anh nhất định đã uống không ít rượu, lúc này, sức rượu hẳn là đã nổi lên một chút.
”Em khẳng định tôi sẽ không thể không cần em như vậy sao?”
Thi Vực thấp đầu, dán sát mặt ở bên tai Thẩm Chanh, nhẹ nhàng thở một hơi nóng, rồi mới lên tiếng.
Giọng nói sâu lắng ám ách, vô cùng từ tính.
Giọng nói của anh không cao không thấp, lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Chanh hơi nhoẻn môi cười, “Chẳng lẽ anh sẽ không cần tôi?”
Cô đang cười, cười đến dễ coi như vậy, khiến người ta không còn cách nào dời mắt khỏi cô.
Thi Vực híp đôi mắt càng sâu hơn, hỏi cô, “Em cảm thấy thế nào.”
Giọng nói nghe hờ hững, lại giống như là oan hồn từ cõi âm, gẩy động trái tim người khác.
Thẩm Chanh luôn đang cười, chỉ là không có trả lời vấn đề của anh, cô rút một tay ra, thay anh chỉnh sửa xong cổ áo có chút mất trật tự.
Ngay vào lúc mọi người âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay Thẩm Chanh, Thi Vực đột nhiên giương môi, một phát nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đang dừng ở trên cổ áo, cười trầm thấp ra tiếng: “Để em nói đúng rồi, tôi cái gì cũng không cần, nhưng chắc chắn sẽ không không cần em.”
Thẩm Chanh cô không thể không thừa nhận, lúc nghe anh nói câu này, trong lòng là ấm ấp.
Cái loại cảm giác này rất mầu nhiệm, cô nói không rõ ràng, cũng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy.
Tất cả mọi người ở đây, tất cả đều tỏ vẻ không thể nào chấp nhận được.
Một người đàn ông luôn cao lạnh, phúc hắc, bá đạo, cường thế, độc đoán lại chuyên chế, nhưng lại nói chuyện rất ngọt ngào tình cảm ở trước mặt nhiều người bọn họ như vậy.
”Thi thiếu, còn có thể vui sướng ăn cơm uống rượu nói chuyện phiếm hơn nữa không?” Có người bất mãn.
”Có thể để ý một chút đến cảm thụ của chúng ta - những đại lão gia không mang theo phụ nữ ra ngoài không?”
Tần Cận buồn bực uống một ngụm rượu, mặt lộ vẻ không vui, “Các người ân ái đắc ý, thật là * mẹ nó ngược người!”