Tô Cửu Y thả điện thoại di động về lại trong túi xách, điều chỉnh xong tư thế của mình, sau đó hỏi: "Anh mới vừa nói gì?"
Trong ánh sáng và âm nhạc ngựa gỗ hoàng gia tôn quý hoa lệ xoay tròn, quây cuồng lên xuống, dường như đặt mình trong ở trong mộng cảnh đồng thoại, biểu lộ sắc thái huyền ái thần bí ra khắp nơi.
Đáy mắt Dạ Hàn lộ ra chút thâm ý, sau đó cười lắc đầu: "Không có gì."
Như là một câu nói đùa, cũng giống như là một câu tiếng lòng, cứ như vậy theo âm nhạc dễ nghe thổi tan trong gió.
Choi mấy loại trò chơi đơn giản xong, Dạ Hàn cảm thấy có loại ảo giác dẫn vị thành niên tiến vào sân chơi, anh quan sát đánh giá tấm vé tuyên truyền của Tô Cửu Y, cười: "Vừa rồi có phải em nên mua nửa giá phiếu thôi không?"
Tô Cửu Y không có nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, quay sang hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì vừa rồi em hoàn toàn đang đoạt chỗ ngồi của trẻ vị thành niên."
Tô Cửu Y: "Không phải anh cũng đoạt rồi ư?"
Dạ Hàn cười, không nói thêm gì nữa.
Phim điện ảnh 5D nữ oa vá trời, ghế khí cầu samba xoay tròn, Dạ Hàn và Tô Cửu Y chơi mấy lần.
Tô Cửu Y vẫn là vẻ mặt hứng thú dạt dào kéo ống tay áo Dạ Hàn hưng phấn nói: "Chúng ta đi ngồi thuyền hải tặc đi."
"Em chắc chứ? Cái đó sẽ có cảm giác mất trọng lượng rất nghiêm trọng." Anh giải thích nói, "Em vẫn là lựa chọn em thích đi là được rồi, tuyệt đối đừng để những lời kia ở trong lòng, huống chi nhiệm vụ hôm nay của tôi cũng là bồi theo em."
Dù cho Dạ Hàn nói như vậy, Tô Cửu Y vẫn cảm thấy mình hẳn là dũng cảm khiêu chiến một vài trò kích thích.
"Tôi thật sự muốn đi."
Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của cô, Dạ Hàn không đành lòng từ chối, cùng cô đi thuyền đại hải tặc trong sân chơi.
Có rất nhiều người dến chơi thuyền hải tặc, đội ngũ thật dài vẫn luôn xếp từ lan can uốn lượn có mái che nắng đến bên ngoài, những hạng mục bọn họ vừa mới chơi kia hoàn toàn không có nhiều người như nơi này.
Tô Cửu Y hào hứng không giảm, lôi kéo cánh tay Dạ Hàn tự giác xếp ở tuốt phía sau đội ngũ, sau đó càng không ngừng nhìn quanh tình huống cửa ra vào trò chơi.
Bộ dạng chơi trò chơi này cần phải hai phút, chờ những người này phía trước đều sắp xếp xong, chắc hẳn nửa tiếng mới có thể hoàn thành.
Do thời tiết, khuôn mặt trắng nõn của Tô Cửu Y bị trong không khí hơi nóng mãnh liệt làm ửng đỏ lên, ánh mắt của cô mỉm cười, đôi mắt đen như mực giống như một ao nước trong.
Chỉ là nụ cười này kéo dài mấy giây, khi nhìn rõ người tới sau lưng, liền lúng túng cương cứng trên mặt.
Thi Ngạo Tước cũng không nghĩ tới lại gặp mặt Tô Cửu Y ở chỗ này, cũng không nghĩ ra cô cũng sẽ lộ ra nụ cười như vậy với người khác.
Đến sân chơi là làm tròn hứa hẹn khi còn bé của mình với Quyền Tâm, nhưng người đàn ông nhìn quen mắt bên cạnh Tô Cửu Y, khiến anh cảm thấy khí trời vốn quang đãng hôm nay trong nháy mắt liền âm trầm xuống.
Không khó đoán được, người đàn ông ở trước mắt chính là người cùng cô ngắm pháo hoa.
Quyền Tâm kéo cánh tay Thi Ngạo Tước rõ ràng cũng nhìn thấy Tô Cửu Y trước mặt, nhưng tính ra đó cũng không phải thời gian làm việc, cho nên cô xuất hiện ở nơi này cũng rất bình thường.
Vốn còn muốn giả bộ như không thấy được tránh đi, nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh Tô Cửu Y, cô ta vẫn là lắp bắp kinh hãi.
"Dạ Hàn?" Quyền Tâm nhíu nhíu mày dò xét phát ra âm thanh, dù sao ở trường hợp công cộng như vậy nhận lầm người là một việc rất lúng túng.
Dạ Hàn xoay người, tỉ mỉ phân biệt rõ thân phận của người đến, sau hai giây cũng nhận ra thân phận của đối phương: "Quyền Tâm?"
Loại hình thức gặp nhau này, khiến ngoài ra hai người vẫn luôn trầm mặc khác cùng nhau quăng ánh mắt tìm hiểu về phía bọn họ.