Mà Thi Vực và Thi Mị, về cơ bản đều không có phản ứng gì, sắc mặt lạnh nhạt như nước, rất hờ hững.
Bác sĩ thấy thế, cũng không nói thêm gì, trực tiếp rời đi.
Ôn Uyển rất nhanh được mấy y tá đẩy ra, bà nằm ở trên giường xe đẩy, sắc mặt nhợt nhạt, không có một chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy.
”Mẹ.”
Thi Vực và Thi Mị đồng thời tiến lên, chia ra cầm tay Ôn Uyển.
Hai người đàn ông trưởng thành vững vàng, vào giờ khắc này lại lộ ra một loại vẻ mặt như đứa nhỏ.
Rất yếu ớt.
Thẩm Chanh đứng ở bên cạnh nhìn một màn này, cảm thấy có chút khó chịu.
Trái tim, như là bị một bàn tay to lớn dùng sức nắm lấy, khẽ đau.
Cô cũng đi tới, cúi người là lau đi mồ hôi rịn trên trán Ôn Uyển, lại không nói một câu.
Cô không muốn nói chuyện, không phải bởi vì không tìm được lời nói.
Mà là, sợ lại đột nhiên nói ra một vài lời cảm tính.
Ôn Uyển được đưa đến phòng bệnh VIP, bác sĩ tới truyền dịch cho bà, còn kê một chút thuốc.
Thẩm Chanh đỡ Ôn Uyển ngồi dậy, sau khi nhìn bà uống thuốc, mới nhận lấy ly nước từ trong tay bà.
Thả ly nước đến trên tủ bên cạnh, cô quay đầu nhìn về phía hai đàn ông đang đứng ở cạnh cửa sổ: “Các người trở về đi, em ở lại với mẹ chồng là được rồi.”
Thi Vực nghe tiếng, lãnh đạm mở miệng: “Người phụ nữ của anh theo bồi mẹ anh, anh theo bồi người phụ nữ của anh.”
Thẩm Chanh nhíu mày, “Anh có thể đứng đắn chút không?”
Thi Vực nheo mắt lạnh nguy hiểm lại: “Nếu em dám nói anh không đứng đắn, anh liền mang em về nhà tiếp tục làm chính sự.”
Tiếp tục em gái anh!
Thẩm Chanh lườm anh một cái, chẳng thèm để ý đến anh.
Nhìn thấy động tác giữa hai người, Thi Mị không khỏi giương khóe môi lên, cười đến cực kỳ nghiền ngẫm: “Xem ra vừa rồi tôi gọi điện thoại có chút không thích hợp, quấy nhiễu hào hứng của hai người rồi.”
Anh ta nói rõ ràng là hào hứng, nhưng không biết sao, Thẩm Chanh liên tưởng "Hào hứng" trở thành "Tính dục."
Là cô quá hư hỏng rồi!
”Anh biết là tốt rồi.” Thi Vực nghiêng mắt lạnh nhạt nhìn anh ta, nguy hiểm mở miệng: “Lúc đưa mẹ tới bệnh viện, anh nên gọi điện thoại cho tôi, mà không phải là đợi sau khi đưa đến.”
Thi Mị chỉ cười không nói, ngón tay suông dài nhẹ nhàng gõ ở trên cửa sổ, một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.
”Hai người các con....”
Ôn Uyển không có cách nào với hai đứa con trai này, vì vậy vỗ vỗ tay Thẩm Chanh, “Bọn chúng muốn ở lại thì để cho bọn chúng ở lại, con đi về nghỉ trước, cũng đã muộn như vậy rồi.”
Thẩm Chanh lắc đầu, “Con không mệt, trở về cũng không ngủ được.”
”Sắp mười một giờ rồi.” Ôn Uyển nhíu nhíu mày, “Nghe Tiểu Vực nói con bắt đầu tiếp quản Nam Ngạn, quản lý một công ty không dễ dàng. Con còn trẻ, không thể khiến thân thể mệt mỏi suy sụp. Nghe lời, về sớm một chút.”
”Cô ấy không quay về.” Thi Vực đã đi tới, ôm eo Thẩm Chanh, cúi đầu cọ cọ trên trán cô, mới nhìn Ôn Uyển nằm ở trên giường bệnh, mấp máy môi: “Cô ấy đi trở về, con sẽ nhớ cô ấy, con vừa nhớ cô ấy, sẽ chăm sóc mẹ không tốt.”
Thẩm Chanh đẩy anh một phát, thầm muốn hỏi anh còn biết xấu hổ hay không?
Lời nói buồn nôn như vậy cũng nói trước mặt người khác được?
Hơn nữa còn nói đến lẽ thẳng khí hùng như vậy!
”Đẩy anh làm gì?” Thi Vực liếc xéo cô, càng ôm cô chặt hơn, bên môi mang theo nụ cười lúc sáng lúc tối: “Bảo bối, trước đó không phải anh đã nói rồi sao, trúng độc của em, mỗi thời mỗi khắc đều muốn gặp em, một phút đồng hồ cũng không thể tách rời khỏi em.”
”À!” Thẩm Chanh đáp lại một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, “Hiện tại em muốn đi toilet, có đi cùng không?”