”Oa!”
Một tiếng khóc này, tới rất kịp thời.
Vốn Tiểu Ngạo Tước đang ngủ ở trên giường em bé, giờ đã tỉnh rồi.
Bình thường, trẻ con mới sinh như vậy, trừ ăn ra chính là ngủ, ngoại trừ ngủ chính là khóc.
Hơn nữa một khi khóc lên, sẽ phi thường lợi hại.
”Oa oa!”
”Oa!”
”Oa.... Oa!”
Con ngươi hài hước nhìn người nào đó, Thẩm Chanh lại đầy thâm ý liếc nhìn vị trí giường trẻ con, sau đó nói: “Con trai anh khóc, còn không đi dỗ.”
Ánh mắt Thi Vực lập tức lạnh xuống, mấp máy môi phun ra hai chữ: “Không đi.”
”Oa!”
Như là đang lên án cha ruột quá vô tình quá lạnh lùng, Tiểu Ngạo Tước khóc đến càng lớn tiếng hơn.
”Oa....”
”Con khóc quá kịch liệt sẽ không thở nổi.”
Lời của Thẩm Chanh vừa mới rơi xuống, người đàn ông bên cạnh đã đứng lên.
Cuối cùng vẫn không hạ được quyết tâm.
Thi Vực lạnh mặt đi đến bên giường trẻ con, đầu tiên là bóp khuôn mặt trong đó một chút, sau đó mới cúi người bế Tiểu Ngạo Tước lên.
Tuy rằng động tác không tính là ôn nhu, nhưng vẫn nhẹ nhàng chậm chạp.
Từ khi sinh ra đến hiện tại, túi xách nhỏ vẫn là lần đầu tiên được ba ôm chặt vào lòng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Thi Vực vừa mới ôm thằng bé lên, vẫn chưa dỗ dành nó, chính nó đã yên tĩnh lại, không khóc nữa.
Mở to đôi mắt to sáng ngời, nhìn sắc mặt không được tốt của người đàn ông nào đó, nhưng trong mắt lại không có chút nào tàn bạo hung hăng nào.
Mà lúc này đây, Tiểu Thiên Tước trong ngực Thẩm Chanh cũng ngoan rồi.
Ngoan ngoãn cọ đến ngực Thẩm Chanh, ngậm lấy, sau đó bắt đầu mút thỏa thích....
Lúc uống sữa, còn phát ra âm thanh chậc chậc.
Thi Vực nghe đến sắc mặt rất khó coi, ánh mắt cũng càng trở nên lạnh hơn, càng trở nên nguy hiểm hơn.
Thẩm Chanh chỉ cho nó bú vài phút, liền giao nó cho người giúp việc ôm đi dút sữa bột, bởi vì không đủ sữa, cô chỉ có thể để bé ăn nửa bụng, sau đó đổi thành đứa nhỏ khác ăn.
Lúc Thẩm Chanh đưa tay muốn ôm đứa nhỏ trong ngực Thi Vực, Thi Vực không buông tay, lạnh lùng nhíu mày, “Không bày tỏ?”
Người đàn ông này đúng thật là....
Thẩm Chanh nhón chân lên, chủ động hôn một cái ở trên sườn mặt anh, mới nói: “Được rồi chứ?”
”Chưa được.”
Thi Vực nói xong, khẽ cúi người, ý bảo cô hôn miệng của anh.
Thẩm Chanh: “....”
Tuy có vài phần không vui, nhưng vẫn đi tới gần, in xuống một nụ hôn trên môi anh.
Lúc này Thi Vực mới ôm đứa bé đưa cho cô.
Thẩm Chanh ôm đứa nhỏ ngồi xuống cho bú sữa, Thi Vực trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa lại dừng bước lại, quay đầu nhìn cô: “Đút xong về phòng ngủ, tối nay anh ngủ phòng sách.”
Thẩm Chanh biết anh có quá nhiều công chuyện bận rộn, cho nên không muốn đấu võ mồm với anh.
”Ừ, biết rồi.”
Sau khi đút sữa, lại nhìn hai đứa nhỏ uống chút nước sôi, Thẩm Chanh mới có ý định trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang qua phòng sách, cô mở cửa phòng liếc mắt nhìn.
Trong phòng, Thi Vực đang ngồi ở trước bàn, hết sức chuyên chú thẩm duyệt văn kiện.
Anh cau mày, giống như có vài phần mệt mỏi.
Thẩm Chanh đóng cửa, tự mình đi xuống lầu pha một ly cà phê, căn dặn người giúp việc bưng vào phòng sách.
Lúc người giúp việc đi phòng sách đưa cà phê, Thi Vực đến đầu cũng không có ngẩng lên.
”Bưng đi.”
Người giúp việc nghe tiếng, im lặng một chút, sau đó nói câu: “Cà phê là thiếu phu nhân tự mình pha.”
Nghe nói như thế, lúc Thi Vực mới dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu quét nhìn cà phê trong khay trên tay người giúp việc.
”Để xuống.”
Vẫn là giọng nói lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ đáng nói.
Người giúp việc bưng cà phê trong khay ra, thả ở trên bàn viết, xoay người, cẩn thận lui ra khỏi phòng sách.
Cửa phòng vừa đóng, Thi Vực liền bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
Khóe môi, nhẹ nhàng giơ lên